PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:33:01
Lượt xem: 58
Mưa tuy đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt hẳn, giống như phủ lên cả Kinh thành một màn mưa mềm mại.
Lục Vô Ưu đeo túi thơm mới đến Hàn Lâm Viện như thường lệ, do chỗ treo thật sự rất bắt mắt nên chẳng mấy chốc đã có người chú ý: “Tễ An, sao hôm nay ngươi lại đổi túi thơm rồi? Cuối cùng cũng không đeo cái của phu nhân nữa à?”
Hắn mỉm cười nói: “Không, cái này cũng là phu nhân ta thêu đấy.”
Mọi người không khỏi xuýt xoa cảm thán, chỉ thấy cái đuôi của người trước mặt cũng sắp vểnh lên trời rồi.
Lần trước tại lễ cưới của Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ và Lâm Thiếu Ngạn, mọi người đều thấy rõ, Hạ Lan tiểu thư danh tiếng lẫy lừng kia vì giữ thể diện cho phu quân mà ngay cả những lời như tỷ thí thay hắn cũng dám nói ra, thật đúng là yêu đến cuồng si.
Chẳng trách hắn lại đắc ý đến vậy.
Lúc ăn trưa, đang đi thì lại gặp Lâm Chương, đồng liêu bên cạnh cảm thán với Lục Vô Ưu: “Thiếu Ngạn thật đúng là có hơi thảm, nghe nói từ sau khi tân hôn, bọn họ cãi nhau hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, cuộc sống quả thật không thể tiếp tục nổi… Đúng rồi, tối nay có hẹn uống rượu, Tễ An ngươi đi không?”
Giao thiệp bình thường, đương nhiên Lục Vô Ưu sẽ không từ chối.
Lâm Chương đã từng xin lỗi riêng với Lục Vô Ưu vì chuyện của Ngụy Uẩn lần trước, Lục Vô Ưu cũng biết chuyện này không thể trách y, nên hai người gặp nhau cũng không quá gượng gạo, chỉ là khi thấy y uống rượu giải sầu, hắn vẫn bước tới vỗ vai.
“Uống ít thôi, một lần say cũng không giải được ngàn sầu.”
Lâm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, mặt hơi ửng đỏ, cũng có chút men say, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ bát tự của ta và cô ta không hợp.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Hai người không nạp cát lúc tam thư lục lễ sao?”
Lâm Chương cười khổ: “Có cát, nhưng ta cũng hết cách.” Y lại cúi đầu uống thêm một ngụm: “Trước đây ta cũng không biết hóa ra tân hôn lại phiền phức như vậy.”
Nghĩ đến chuyện đối phương cũng không tình nguyện gả cho y, đêm tân hôn lại uống say như chết, y suýt chút cũng không kéo nổi nàng ta, cũng không dám mạo phạm đối phương, chỉ đành ngủ ở gian ngoài, đến giờ vẫn chưa viên phòng.
Sau khi Ngụy Uẩn đến Lâm phủ, có vẻ không hài lòng với chỗ ở nên bắt đầu sắp xếp lại khắp nơi, soi mói từ đầu tới chân y, tính tình Lâm Chương tốt nên không so đo với nàng ta, trái lại nàng ta còn quá đáng hơn, nhiều lần nhằm vào y, tỷ như y vào thư phòng, nàng ta sẽ cầm công văn hỏi y mấy cái này có tác dụng gì; hay như nửa đêm hắn đang ngon giấc, nàng ta lại ra nói với y cảm thấy giường quá cứng — giữa đêm khuya y có cách gì chứ; lại còn chê bai quần áo của y quá giản dị, chê y ít nói, trách y ứng phó nàng ta cho có lệ và còn ti tỉ thứ khác.
Lục Vô Ưu cũng nâng chén lên môi, khẽ cười nói: “Cũng còn tạm, từ từ thích ứng là được rồi.”
“Ta cảm thấy có lẽ mình không thể thích ứng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-191.html.]
Lâm Chương cũng không tiện nói ra, thậm chí đối phương còn bỏ hương thôi tình cho y, Lâm Chương đoán sơ là nàng ta muốn y vấy bẩn nha hoàn hồi môn bên cạnh mình, như vậy sẽ khỏi phải mạo phạm đến nàng ta, nhưng gia phong Lâm phủ xưa nay luôn nghiêm chỉnh, y lại luôn là quân tử tự giữ mình nên không thể thuận theo, còn cố gắng giải thích rõ ràng với Ngụy Uẩn, không ngờ lại bị nàng ta mỉa mai một trận, sau đó tính khí Đại tiểu thư của nàng ta ngày càng nặng hơn.
Lục Vô Ưu lại bắt đầu nói năng vô trách nhiệm: “Nói thế nào thì tôn phu nhân cũng là một nữ tử, dù sao chuyện đã đến nước này, Thiếu Ngạn, huynh có muốn thử dỗ dành không? Nếu trước kia nàng ta thích… Huynh có thể bớt cứng nhắc, dùng lời lẽ dịu dàng mà dỗ, nói mấy câu dễ nghe, có khi nàng ta sẽ bớt cáu kỉnh, ngày tháng của huynh cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Lâm Chương ngơ ngác: “Nhưng ta không biết…”
“Huynh có thể học mà. Phu thê chung sống với nhau, phần lớn đều là mò mẫm mà thành, đúng rồi…” Lục Vô Ưu đặt ly rượu xuống, khẽ cười nói: “Huynh thấy túi thơm của ta đẹp không?”
***
Chờ Hạ Lan Từ nghỉ ngơi đủ thì gọi người che ô, đi cứu những cây cối và hoa trong phủ bị tàn phá sau một đêm.
Cây thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, chỉ là cành lá thì bị gãy đôi chút, nhưng hoa thì thảm hơn nhiều. Vốn chỉ mới trồng chưa đầy hai tháng, những bông cúc thu mới nở chưa từng trải qua mưa gió thế này, tất cả đều bị đánh đến hấp hối. Hạ Lan Từ đành phải dùng cành cây gãy để chống đỡ, hy vọng chúng có thể gắng gượng trụ lại.
—— ài, vốn dĩ nàng còn định nghiên cứu sau này dùng nó để pha chút trà hoa giải nhiệt hạ hỏa.
Đang mải nghĩ ngợi, nàng nhận được một tấm thiệp mời đưa tới. Người gác cổng nói: “Hình như là gửi cho phu nhân.”
Thiệp mời gửi đến cho Lục Vô Ưu thì nhiều như cá lội qua sông, không chỉ các quan viên từ khắp nơi, mà nhiều hơn vẫn là các sĩ tử. Dù sao hắn cũng đã thu nhận vài sĩ tử nghèo khó nhưng lại rất có tài học, cho họ ở trong phòng khách, thu làm học trò, thỉnh thoảng chỉ bảo chút văn chương.
Nhưng gửi cho Hạ Lan Từ thì lại rất ít.
Nàng hơi bất ngờ, nhận lấy xem, chỉ thấy bên trên viết “Phủ An Định Bá kính gửi”.
Hạ Lan Từ thật sự chưa từng qua lại với phủ An Định Bá, khả năng duy nhất là lần trước tại chùa Pháp Duyên, nàng đã vô tình giúp đỡ tiểu thư nhà họ một lần.
Mở thiệp ra xem, quả nhiên là hy vọng nàng có thể đến phủ trò chuyện với tiểu thư nhà họ.
Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt của cô nương nhút nhát hôm đó, lại nhớ đến lời Lục Vô Ưu, vị tiểu thư này dường như vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh ngày đó. Nhất thời nàng lại có chút do dự, nhưng một lát sau, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng thở dài: “Chuẩn bị xe, chúng ta đến phủ An Định Bá.”
Phu nhân An Định Bá đích thân ra đón nàng, tuy vị phu nhân này đã chăm chút trang điểm kỹ lưỡng, nhưng nhìn qua vẫn khó giấu được chút tiều tụy.
“Làm phiền Hạ Lan phu nhân phải đến đây một chuyến, trước đó Anh nhi nói muốn cảm ơn cô…” Bà ấy hơi nghẹn ngào: “Đứa nhỏ này cũng không chịu gặp ai, cũng không chịu nói chuyện, ta mới phải…”
Hạ Lan Từ nhìn thấy mới biết bà ấy không nói dối.