Nàng  kịp  hồn  lập tức sợ đến hét lên, tiếng kinh sợ   đặc biệt kéo dài, cuối cùng nàng cũng  nhịn  mà cắn mu bàn tay , nhưng ngay  đó   Lục Vô Ưu kéo ,  : “Nàng cắn thứ khác , cắn  cũng …”
Cứ như  rộng lượng lắm .
Rõ ràng… Hạ Lan Từ cảm thấy, hiện tại  rộng lượng hơn là nàng.
Nàng thật sự thấy   thể rộng lượng hơn  nữa. Lục Vô Ưu  đến là đến,   là , thật sự  thèm báo !
Cũng chẳng thèm bàn bạc với nàng.
Hạ Lan Từ nhanh chóng cảm thấy  chịu nổi nữa, Lục Vô Ưu vẫn ở bên tai nàng diễn  trò cũ như  ,  khen ngợi nàng, tiện thể đưa  một  yêu cầu khó thể tưởng tượng,     .
Như là,  thể nhiều thêm chút nữa … Đây là chuyện  thể cò kè mặc cả  ?
Hạ Lan Từ cố gắng thích ứng, linh hồn gần như  bay mất.
Lần , nàng thật sự  nhớ rõ lắm, vốn  ở trong trạng thái tinh thần mơ hồ, chỉ còn sót  những đoạn ký ức rời rạc, nhưng bây giờ thì khác, mỗi giờ mỗi khắc đều vô cùng rõ ràng.
Nàng bắt đầu từ từ nhớ  vì  khi đó   .
Khi đạt đến một điểm giới hạn chịu đựng nhất định, con ngươi sẽ tự động tiết  nước mắt để giảm bớt cảm giác cơ thể.
Hạ Lan Từ  nhịn  nắm chặt lấy cánh tay của Lục Vô Ưu, đôi mắt nàng   chút mơ màng,  ngờ việc   giày vò đến , chỉ  thể lắp bắp mở miệng   thu liễm một chút.
  mở miệng, nàng mới nhận  giọng  thật sự tệ vô cùng.
Bình thường giọng nàng mềm nhẹ cũng thôi , bản  nàng cũng  cảm thấy gì, nhưng  ngờ trong  cảnh đặc biệt thế , âm thanh  ép  từ miệng nàng  khiến   khó mà đối diện.
Quả nhiên,     chút tác dụng gì. Có khi… còn phản tác dụng nữa.
Hơi nóng cuồn cuộn trào   mí mắt của Hạ Lan Từ như những viên ngọc đứt dây.
Lục Vô Ưu kéo nàng  dậy,  kề mặt đến gần, thậm chí còn  thời gian hôn sạch nước mắt giúp nàng, chỉ là động tác  dừng  chút nào. Hạ Lan Từ    sụp đổ, cánh tay yếu ớt chống   ,  hỏi    mệt ?
Sau đó mới nhớ , thể lực của  quả thật  phi thường.  rõ ràng, nàng cũng  chăm chỉ rèn luyện mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-188.html.]
Trong lúc tâm trí Hạ Lan Từ vô cùng tán loạn, mưa bên ngoài  càng lớn hơn, che lấp cả trời, đập xuống mái nhà vô cùng dữ dội, dường như  chịu ngơi nghỉ khắc nào, liên tục b.ắ.n  những giọt nước lớn.
Ngay cả ngói  mái nhà dường như cũng  chịu nổi, rung rinh phát  những tiếng lạch cạch đáng thương.
Giống như đang tràn ngập nguy cơ.
Thảm thương nhất  lẽ là những cây non mới cao lên một chút và những bông cúc vàng nhỏ mới nở trong sân, cây non rung rẩy, lắc lư chao đảo,  gió lớn cuốn nghiêng trái ngã , cành nhánh rung lắc hỗn loạn,  cây cũng  chút chênh vênh.
Mà lúc  những bông hoa mới trồng trong sân chỉ  nở một chút,  kịp kết thành cụm, một  vẫn còn là nụ hoa chờ nở,  khác thì nhụy hoa khép hờ, giờ đây tất cả đều  cơn mưa tàn phá đến héo úa tàn tạ.
Sương Chi cũng  mưa to đánh thức, nàng  cũng  ám ảnh trong lòng với mức độ mưa thế  như Hạ Lan Từ, xuyên qua khe cửa sổ  thấy cây cối và hoa trong sân, đang do dự một lát xem  nên  che chắn cứu vãn chút , nhưng cuối cùng, trong căn phòng  ấm áp    dột mưa, nàng  lựa chọn từ bỏ, vẫn nên ngủ tiếp thôi.
Chỉ là  khi  xuống còn lẩm bẩm một câu, hy vọng đám hoa  đừng  mưa phá hỏng.
***
Hạ Lan Từ cảm thấy cả  đều  .
Lục Vô Ưu dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc ướt mồ hôi  trán nàng, giọng  dịu dàng, nhưng âm cuối  mê hoặc và cao lên, mang theo đôi chút thở dốc mỏng manh, : “Ta cam đoan,  cuối cùng.”
Hạ Lan Từ yếu ớt khó nhọc nâng ngón tay lên, đè tay  , cụp mắt, giọng  vô cùng khàn: “Chàng…  thể để  nghỉ một chút .”
Nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, đây vốn dĩ là lúc nàng  ngủ say ! Không  là vấn đề rèn luyện của nàng!
Lục Vô Ưu thấy , dù vẫn  thỏa mãn nhưng cũng  miễn cưỡng, chỉ chậm rãi điều chỉnh nhịp thở,  lui khỏi  nàng,  đó nắm lấy bàn tay mềm mại  còn chút sức lực của nàng, khẽ hôn lên đầu ngón tay  hồng nhạt, mảnh khảnh của nàng một cái, mới : “Được ,  nàng nghỉ ngơi , nhưng nàng cũng  thông cảm một chút…” Hắn  dừng , giải thích: “Ta thật sự   bệnh  tiện  gì cả.”
Hạ Lan Từ  hiểu rõ .
Thật sự  thể rõ hơn  nữa.
Nàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên  ,  dùng tay  che mắt, vẫn cứ  chút…  đúng, là quá nhiều  hổ, cả  bắt đầu cuộn  trong, sắc đỏ lan đến tận vành tai,   đều như  rã rời,  còn chút sức lực.
Rốt cuộc là bao nhiêu  …
Hạ Lan Từ  nhịn  tóm lấy chiếc gối mềm bên cạnh, buồn bực vùi mặt  đó.