“…”
Lục Vô Ưu nâng mắt  nàng.
Hạ Lan Từ nghiêm túc : “Trước đây    vòng vo với  nhiều thế ,  gì  đó.”
“Trước đây  đối với nàng…” Lục Vô Ưu ngập ngừng một chút, : “Chẳng lẽ   thể giữ  chút bí mật nhỏ cho  ?” Khi  câu , giọng  hạ thấp xuống, lộ  một vẻ yếu ớt mà Hạ Lan Từ  từng thấy.
Nàng gần như nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Hạ Lan Từ tập hợp tất cả những sự việc  đây, bao gồm lời của Lục Vô Ưu, lời của Diêu Thiên Tuyết, lời của cha nàng, lời của hai cô nương … suy ngẫm, đột nhiên đưa  một kết luận cực kỳ khó tin.
Nàng  phần  thể tin nổi.
Hạ Lan Từ luôn   là một  thiếu cảm giác an , và cũng luôn cảm thấy Lục Vô Ưu   trái ngược với nàng.
Hắn tự tin, hơn nữa  đủ năng lực  sợ hãi bất cứ điều gì,  gì là  thể.
Làm   thể,    bất an…
Người đáng lẽ  cảm thấy bất là nàng mới đúng.
 Lục Vô Ưu dường như  tin nàng thực sự cam tâm tình nguyện ở  bên cạnh , ngay cả khi   sự cố ngoài ý  trong buổi tiệc ở phủ Công chúa , hiện tại để Hạ Lan Từ gả cho Lục Vô Ưu, nàng vẫn nguyện ý.
Vậy vấn đề là nàng   cho  đủ cảm giác an  ?
Buổi tối, tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn tí tách  ngừng, giống như những dòng suy nghĩ  thể cắt đứt, cùng với tiếng sấm mơ hồ thỉnh thoảng vang lên.
Trong  khí dường như cũng ngập tràn  ẩm của nước mưa.
Hạ Lan Từ   tâm trạng thưởng thức tiếng mưa rơi mềm mại bên tai, mà chỉ   giường suy nghĩ về chuyện của Lục Vô Ưu.
Khi nàng sắp chìm  giấc ngủ, nàng mới cảm nhận  một bóng đen từ bên ngoài trở về, nàng lập tức tỉnh táo ,  thấy bóng dáng Lục Vô Ưu biến mất ở tịnh thất,  lâu , nàng  thấy tiếng  tắm rửa.
Tiếng nước hòa cùng tiếng mưa rơi. Nàng bỗng cảm thấy  phần căng thẳng.
Không   qua bao lâu,  từ tịnh thất bước , trong phòng ngủ  thắp đèn, gần như  thể  thấy tiếng bước chân của , động tác cực kỳ nhẹ nhàng  về phía giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-185.html.]
Hạ Lan Từ bất ngờ lên tiếng: “Ta   đang phiền muộn điều gì.”
Giọng  mềm mại vang lên rõ ràng trong bóng đêm.
Lục Vô Ưu dừng bước ngay khi định lên giường, một lúc lâu ,  mới trả lời, giọng   lúng túng: “Sao nàng vẫn  ngủ?”
Hạ Lan Từ  chịu đựng tính khí thất thường của  trong suốt thời gian qua,   là nàng   chút bực bội nào.
Nàng  thẳng dậy từ  giường, lấy hết dũng khí, nhích đầu gối lên , khiêu khích túm lấy vạt áo ngủ của Lục Vô Ưu, đùng đôi mắt trong veo  nhiễm bụi trần  thẳng  , chậm rãi thốt  lời mà nàng luôn   nhưng ngại ngùng  dám  .
“Lục Vô Ưu… Chúng  động phòng .” Lục Vô Ưu gần như cứng đờ.
Thời gian dường như ngưng đọng tại khoảnh khắc đó. Chỉ  tiếng mưa vẫn rả rích.
Không  là chỉ trong một khoảnh khắc,  là  lâu,  thở dài, giọng điệu vô cùng kiềm chế, dùng bàn tay ẩm ướt nhẹ nhàng che đôi mắt nàng, giọng  trong trẻo thường ngày giờ đây khàn đặc đến lạ lùng: “Hạ Lan Từ, nàng  hiểu rõ… Ta   là một thánh nhân.
Trên mặt Hạ Lan Từ cũng  hề  biểu cảm thấy c.h.ế.t  sờn nào, ngược   vẻ  thản nhiên, hoặc  là  chút thoải mái.
Chỉ là bất kỳ ai  đôi mắt trong veo sáng ngời đó  như , cũng khó mà bình tĩnh .
Hạ Lan Từ nhận  giọng của Lục Vô Ưu trầm khàn, nàng từ từ đưa tay phủ lên mu bàn tay của Lục Vô Ưu, vì căng thẳng mà lòng bàn tay nàng  chút ẩm ướt, trong đêm mưa dày đặc trút xuống đầy ẩm ướt, dường như  chút dính dấp khó thể tan .
Giọng điệu nàng dường như cũng trở nên dính dính: “… Không ai bắt    thánh nhân.”
Thanh âm  nhẹ, như một giấc mơ.
Lục Vô Ưu cảm nhận  sự mềm mại của bàn tay nàng áp sát, hàng mi dài  lòng bàn tay khẽ chớp động, lướt qua như trêu chọc, những ngón tay và bàn tay  đây lạnh lẽo như ngọc giờ đây cũng mang theo chút ấm áp mê hoặc.
Dáng vẻ của Hạ Lan Từ tuy  phần căng thẳng, nhưng  hề run rẩy, cũng   vẻ sợ hãi.
“Ta  ,   ?”
Giọng  của  vẫn khàn khàn như cũ, kiềm chế  : “ mà… Thật sự   lúc nào  cũng  thể dừng  .”
Đây là một loại phiền muộn   cách nào giải bày cùng  khác. Lục Vô Ưu đương nhiên  gần gũi với nàng.
Nếu họ vẫn giữ mối quan hệ như  khi thành hôn thì ngược  dễ xử lý hơn, Hạ Lan Từ sẽ   gì  bận tâm về , thái độ cũng  tự nhiên,  phản ứng đều chân thực nhất,   thể dễ dàng tìm cách cải thiện —   nhiều phương pháp vòng vo.