Quả  hổ danh là ca ca nàng.
Hai cha con  trao đổi đôi câu, Hạ Lan Cẩn đột nhiên hỏi: “Hai đứa  cãi  đấy chứ?”
Hạ Lan Từ   những chuyện khó xử  qua   tính là cãi  , nhưng nàng vẫn : “Không , chúng con vẫn .”
Hạ Lan Cẩn   gì,  bảo: “Cha vẫn giữ sính lễ cho con, đều để ở trong phòng con, thiếu gì thì bảo  về lấy. Cũng bảo Tễ An đừng suốt ngày gửi dược liệu qua đây, bổng lộc ở Hàn Lâm Viện cũng  cao, nên tiết kiệm một chút. Chuyện đo đạc đất đai    khá , vết thương của  lành ?”
Hạ Lan Từ đáp: “Chắc là… lành .”
Dạo gần đây Lục Vô Ưu  cho nàng  gần, nhưng thấy    bình thường, chắc hẳn  .
“Người trẻ tuổi cũng  chú ý hơn, đừng quá liều lĩnh,  thể  đường vòng thì từ từ mưu tính.” Hạ Lan Cẩn dặn dò thêm vài câu,  : “Còn chuyện trong tiệc thành hôn  , con  xuất giá , cha   quản nhiều, quản con cũng  , nhưng tự con cũng  chú ý, đừng để phu thê bất hòa… Vài ngày nữa Thánh thượng sẽ mở tiệc chiêu đãi tiếp đón sứ thần Bắc Địch,   tham dự, ít nhiều cũng sẽ  xung đột, con đừng cứng đầu mà
cãi  với … Cha là  từng trải,  cưới nương tử mà ngày nào cũng  đề phòng  khổ tâm…”
Hạ Lan Từ gật đầu,  đó   nhịn  mà : “Cha, thực  con là con dâu của cha đúng ?”
Hạ Lan Cẩn trợn mắt đáp: “Con  linh tinh gì ! Không  cha đều vì con !”
Hạ Lan Từ đáp: “Cha quan tâm con một câu, hỏi   mười câu.”
Hạ Lan Cẩn : “Nếu   lấy con, cha thèm quan tâm đến  !” Hạ Lan Từ  tin lắm.
Nghĩ , lạ thật… Cha nàng gọi “Tễ An, Tễ An” thuận miệng như , rốt cuộc nàng  gì để băn khoăn.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc,  đó trở về Lục phủ.
Chiếc túi thêu hoa ngọc lan nàng đưa cho Diêu Thiên Tuyết xem giờ cũng gần xong, nàng  dành thêm chút thời gian cẩn thận thắt tua rua ở bên ,  đó nhẹ nhàng trải phẳng, cầm lên ngắm nghía một lúc,  phần hồi hộp hỏi Sương Chi: “Lần  hẳn là… trông cũng  dáng chứ?”
Sương Chi gật đầu lia lịa: “Dạ! Rất  dáng.”
Nhìn tiểu thư  từ từ thêu từng đường kim mũi kim cho đến bây giờ, nàng  mệt, nhưng Sương Chi chỉ  thôi cũng  thấy mệt , hận  thể giành lấy mà thêu cho nhanh, nhưng giờ  thấy tiểu thư nở nụ  nhẹ nhàng  khi  thành, nàng   cảm thấy xúc động trong lòng.
Lúc thêu của hồi môn cũng  thấy tiểu thư cố gắng thế .
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm,  đó nhét chiếc túi gấm duyên tiên xin  từ chùa Pháp Duyên    trong túi.
Nàng thật sự   nghiêm túc,  để ý .
Hy vọng Lục Vô Ưu  thể cảm nhận  chút nào đó, đừng buồn như  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-184.html.]
Nàng vẫn cảm thấy dáng vẻ tự tin, vô lo vô nghĩ hợp với  hơn. Tối đến, nàng lặng lẽ mang túi gấm đến tặng .
Lục Vô Ưu  ngạc nhiên  nàng như thường lệ…  chiếc túi gấm, hỏi: “Nàng thêu ?”
Hạ Lan Từ gật đầu đáp: “Cam đoan  giả.”
Tự tin là thế, nhưng nàng   phần hồi hộp, bởi vì Lục Vô Ưu  chiếc túi một lúc mà   gì, một lúc  mới hỏi: “Thêu mất bao lâu?”
Hạ Lan Từ nghĩ một chút, đáp: “Cũng khá lâu.”
Lục Vô Ưu : “Mặc dù…” Hắn như định thao thao bất tuyệt, nhưng dường như  ý thức  gì đó, lập tức khựng , chỉ : “Cảm ơn.” Sau đó cầm túi gấm cài  thắt lưng.
O?
Chỉ  thôi ?
Hạ Lan Từ  mơ màng, chẳng lẽ   cảm nhận  sự chân thành của nàng?
Nàng đành  lên tiếng nhấn mạnh: “Đây thực sự là do  tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ,   nhờ  khác.”
Lục Vô Ưu khựng , : “Ta , sẽ đeo hàng ngày.”
Sao    ngược  thế ? Hắn khách sáo quá mức  đấy!
Hạ Lan Từ  nhịn  hỏi: “Lục đại nhân,      ai tráo đổi  ? Ta thấy  dạo   thích hợp cho lắm.”
Lục Vô Ưu nhướng mắt  nàng, nhưng nhanh chóng  , thuận miệng bịa chuyện: “ ,  sai, hai chúng  đều  tráo đổi…” Hắn ngừng , : “Nàng suy nghĩ nhiều .”
Thế   .
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng  cao giọng: “Lục Vô Ưu, chẳng      rõ ràng là   ở  ? Đây là quyết định   suy nghĩ kỹ lưỡng,   nhất thời xúc động, cũng  xuất phát vì trách nhiệm.”
Thực  nàng cũng  hiểu điều .
Lục Vô Ưu  tốn công sức cưới nàng về, còn quan tâm đến cả cha nàng… Nàng mới  từ quản sự của Hạ Lan phủ, Lục Vô Ưu thỉnh thoảng  gửi quà về, nhưng  nay   bao giờ  với nàng… Cuối cùng    thả nàng  một cách tự do.
Nàng cảm thấy như thế nào cũng thật vô lý.
Hạ Lan Từ  quen với những kẻ tiếp cận nàng với ý đồ , nàng hiểu họ ham  sắc ,  lợi dụng điều gì đó từ nàng, nhưng Lục Vô Ưu  khác,  rõ ràng    thứ trong tay.
“Ta .” Lục Vô Ưu  xong ba chữ , dường như cũng suy nghĩ một lát,   tiếp: “Ta  từng nghi ngờ điều đó.”
Hạ Lan Từ : “    đổi.”