PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:22:01
Lượt xem: 61
Hắn chưa nói hết câu, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua má. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Lan Từ vừa kịp lùi ra, hắn sững lại, nhận ra vừa rồi nàng đã lén hôn mình.
Mặt Hạ Lan Từ cũng hơi ửng đỏ, nàng không để ý mà đã hôn hắn, chỉ vì lúc đó cảm thấy Lục Vô Ưu trông thật đẹp.
Lục Vô Ưu mấp máy môi, thế nhưng nhất thời đã quên mất mình muốn nói gì. Hạ Lan Từ thì ngược lại, nàng vội vàng nhấc váy định đứng dậy.
Cơn mưa trong sân dần nhỏ lại, sấm chớp cũng bắt đầu tan biến, chỉ còn lại những cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, âm thanh êm dịu như những lời thì thầm, mang theo một chút cảm giác lãng mạn vương vấn.
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đại nhân! Cái đó… À, Mộ công tử lại bị thương rồi!” Cả hai người đều sững sờ.
Hóa ra buổi chiều Hoa Vị Linh và y ra ngoài ngắm mưa, không ngờ đến tối mưa lớn, lúc trở về, trong khi sấm sét đùng đùng, biển hiệu của một quán rượu bên đường bị gió lớn cuốn đi, lao thẳng về phía Hoa Vị Linh, sau đó Mộ công tử lập tức lao ra che chắn phía trước!
Vậy nên y… lại bị thương.
Nghe thấy tin này, sắc mặt hai người đều trở nên vô cùng vi diệu, đặc biệt là Lục Vô Ưu.
Quả nhiên, khi bọn họ đến nơi, lập tức nghe thấy Hoa Vị Linh nói: “Huynh không cần phải che chắn cho ta, nó đâu có đập vào đầu ta được! Ta chỉ cần một chưởng là… thôi… Có đau lắm không?” Giọng nàng ấy nhỏ dần.
Trên đầu Mộ Lăng quấn thêm hai vòng băng, m.á.u dường như vẫn rỉ ra từ trán, vai và lưng có vẻ cũng bị thương, nhưng giọng y vẫn lạnh lùng, bình thản nói: “Ta biết, nhưng khi phản ứng kịp thì cơ thể đã chắn rồi… Hơi đau một chút.”
Hoa Vị Linh cẩn thận băng bó vết thương trên trán y, đôi mắt linh động của nàng ấy trầm xuống, trở nên nghiêm túc hơn.
“Huynh quay người lại, cởi áo ra, để ta bôi thuốc trên lưng huynh.” Lục Vô Ưu khẽ ho một tiếng.
Hoa Vị Linh ngẩng đầu lên: “Ca, có chuyện gì sao?”
Mộ công tử cũng lịch sự nở nụ cười: “Chào Lục đại nhân, Lục phu nhân.” Lục Vô Ưu và y liếc mắt nhìn nhau.
Hạ Lan Từ cảm thấy Lục Vô Ưu trông không mấy thân thiện, nhưng dù sao người ta cũng đã cứu Hoa Vị Linh, nàng nhẹ giọng nói: “Đa tạ Mộ công tử đã cứu Vị Linh…” Sau đó lại khách sáo cảm tạ vài câu.
Lúc đó Lục Vô Ưu mới nói lời cảm tạ theo nàng.
Tật xấu của Hoa Vị Linh là khi thấy người bị thương thì mềm lòng, đặc biệt người đó lại bị thương vì cứu mình. Ngày thường nàng ấy tùy tiện, nhưng khi mềm lòng lại vô cùng dịu dàng mềm mỏng, không thể bỏ mặc người khác.
Lục Vô Ưu nhìn chằm chằm Mộ công tử trông có vẻ hiền lành vô hại vẫn đang nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi Hoa Vị Linh bôi thuốc cho y, thỉnh thoảng y lại khẽ rên lên một tiếng, tỏ vẻ rất đau, làm cho động tác trên tay Hoa Vị Linh càng nhẹ nhàng hơn, còn hỏi y có muốn nàng ấy làm nhẹ hơn không.
Lục Vô Ưu bỗng nhớ đến lúc hắn bị thương trong chuyến đo đạc đất đai, khi Hạ Lan Từ bôi thuốc cho hắn, nàng đã làm gì.
À… nàng bảo hắn nói ít lại, sẽ được lòng người hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-183.html.]
Khi trở về, Hạ Lan Từ phát hiện Lục Vô Ưu luôn im lặng.
Nàng lo lắng hỏi: “Mộ công tử kia sẽ không có ý đồ gì xấu chứ? Hay là để ta tìm cơ hội nhắc nhở Vị Linh thêm lần nữa.”
Lục Vô Ưu gật đầu, nhưng không nói gì.
Hạ Lan Từ càng lo lắng hơn: “Chàng sao vậy? Có phải cổ họng không thoải mái không? Ta… nấu lê chưng đường phèn cho chàng nhé?”
“Không cần.” Lục Vô Ưu đột nhiên nói: “Ta thật sự nói nhiều lắm sao?”
Hạ Lan Từ do dự: “Điều này chàng cũng nên biết từ lâu rồi chứ, sao đột nhiên giờ lại than thở thế.”
“…”
Một lúc sau, Lục Vô Ưu mới nói: “Không có gì.”
***
Tối hôm đó, mưa đã tạnh dần, nhưng không ngờ sáng hôm sau lại đổ mưa lớn, dường như còn lớn hơn cả hôm qua.
Hạ Lan Từ không khỏi lo lắng cho chân của cha nàng, căn bệnh ở chân của ông sẽ nặng hơn vào những ngày mưa gió, nhất là khi ông phải lội trong nước lũ.
Nàng tạm biệt Lục Vô Ưu, sau đó vội vã lên xe ngựa trở về Hạ Lan phủ.
Quản sự nhìn thấy nàng, vui mừng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư đã về rồi! Mau báo cho lão gia.”
Khi cầm ô bước xuống, Hạ Lan Từ quan sát xung quanh một chút, thấy căn nhà vốn thường xuyên bị dột dường như thực sự không dột nữa, đặc biệt là gian phòng phía Tây nơi nàng từng ở đã được lấp kín không một kẽ hở.
Nàng nhanh chóng bước vào bên trong, chưa vào đến thư phòng đã nghe thấy một tràng tiếng ho không ngớt.
Tim Hạ Lan Từ lập tức thắt lại. “Cha…”
Hạ Lan Cẩn thấy nàng đến, lập tức quay lưng lại, che miệng cố nuốt cơn ho, sau đó mới quay lại nói: “Không có gì, bệnh cũ thôi. Sao con lại đột nhiên trở về?
Cha nàng thực ra chưa lớn tuổi lắm, nhưng bây giờ nhìn lưng ông đã hơi còng xuống, trông hoàn toàn đối lập với dáng vẻ đĩnh bạt của Lục Vô Ưu.
Bàn làm việc quen thuộc vẫn chất đầy văn thư như trước.
Hạ Lan Từ không nhìn vào đống văn thư đó, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Con về thăm cha. Chân cha còn đau không? Ho như vậy đã gọi đại phu chưa?”
Hạ Lan Cẩn đáp: “Đã bảo không sao mà, gọi đại phu làm gì. Cô nương đã xuất giá thì nên ít về nhà, tránh làm phu quân khó chịu. Mặc dù tính tình Tễ An tốt, nhưng con không nên quá tùy ý, tránh sau này phu thê nảy sinh hiềm khích.”
Hạ Lan Từ nghĩ thầm, cha vẫn còn lo nàng không được tự do. Nhưng nàng vẫn gật đầu đáp: “Con biết rồi, ca đâu?”
Hạ Lan Cẩn thở dài: “Nói là mưa to, ra ngoài ngắm mưa với người ta rồi. Nếu nó được một nửa chí khí như Tễ An, ta… Haizz… Đều do cha ngày xưa bận rộn công vụ, không dạy dỗ nó tử tế.”