“…?”
Hắn thực sự  nhạy cảm.
Khi Hạ Lan Từ còn đang do dự, Lục Vô Ưu  lùi , dùng khăn lau sạch vết tro đen  tay,  cụp mắt xuống, như thể   chuyện gì xảy , cũng chẳng  lời nào.
Có vẻ như việc  xuống  chuyện nghiêm túc với  lúc  cũng  thể  .
Hạ Lan Từ vốn  giỏi giao tiếp với  khác, những  nàng  thuộc cũng chỉ  biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết và tiểu đường  ở Thanh Châu, tất nhiên, điều  ít nhiều cũng liên quan đến ngoại hình của nàng.
Trước đây, nàng  ít khi kết giao thâm tình với  khác, đa phần đều là những mối quan hệ xa lạ.
Lục Vô Ưu là  đầu tiên nàng hiểu rõ đến , những ngày gần đây, vốn dĩ nàng cảm thấy   hiểu   phần nào, nhưng bây giờ, dường như  đột nhiên trở nên khó hiểu hơn.
Nàng bưng khay, cúi đầu lặng lẽ   một lát.
Dù là khen ngợi ,  nửa đêm nấu cháo cho  thì cũng    là vì trách nhiệm… Trên thực tế, nàng cũng   trách nhiệm đó.
Có lẽ, điều nàng mong  nhiều hơn là  thể  cho Lục Vô Ưu cảm thấy vui vẻ.
 kể từ ngày    cho nàng một lựa chọn khác, cảm xúc của Lục Vô Ưu dường như  phần kỳ lạ, trông bề ngoài  vẻ   đổi gì, bọn họ vẫn ở bên  như bình thường, vẫn  thể cãi vã.
Lục Vô Ưu vẫn chỉ dẫn nàng tập luyện, còn dạy nàng b.ắ.n cung.  dường như  điều gì đó  khó diễn tả.
Hạ Lan Từ cảm thấy   còn hứng thú như , ngay cả khi đùa giỡn cũng chỉ  cảm xúc nhạt nhòa.
Nàng chăm chú   một hồi lâu, mới phát hiện hầu hết những văn thư  mặt Lục Vô Ưu đều liên quan đến các vấn đề ở Ích Châu, trong các tấu sớ cũ là một  bản trình báo từ Ích Châu. Tuy    , nhưng rõ ràng    nhiều việc.
Hạ Lan Từ thấy lòng  ấm áp.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, : “Thật sự  cần  ở bên cạnh thêm hương bầu bạn với  ? Dù  hiểu nhiều về hương liệu… nhưng ít   vẫn  mài mực.”
Ánh mắt mệt mỏi của Lục Vô Ưu thoáng nâng lên, lướt qua khuôn mặt nàng một chút,  đó dời , giọng  vẫn  khàn khàn: “Không cần,  xem thêm một lát nữa sẽ trở về, dù  cũng  định  gì… Nàng về nghỉ ngơi  .”
Dù   nhẹ nhàng, nhưng vẫn là lời từ chối.
  nãy, rõ ràng  trông  vẻ   hôn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-181.html.]
Hạ Lan Từ   Lục Vô Ưu đang kìm nén điều gì,   giống như mất hứng, mà  vẻ như đang tự thử thách ý chí của .
Chẳng lẽ vấn đề  ở bản  nàng?
Hạ Lan Từ nhớ : “Chẳng lẽ hôm nay  cũng cảm thấy    tự nhiên?”
Dù lời khen   gượng gạo, bởi vì  đây nàng  ít khi khen  khác, nhưng ít  hiện tại nàng cảm thấy  thứ    tự nhiên, chẳng   đó Lục Vô Ưu vẫn nhận tất cả đó ?
Lần   còn tự yêu cầu nàng nấu cháo! Lần  rõ ràng là nàng chủ động!
Lục Vô Ưu trầm ngâm một lát,  đó cúi đầu : “Nếu nàng thật sự   sự thật, thì cũng  một chút.”
Hạ Lan Từ dứt khoát  đối diện với : “Lục đại nhân,  cảm thấy   thành kiến với .”
Lục Vô Ưu lật một trang văn thư, thuận miệng : “Không  chuyện đó ,  đang đợi cây lớn lên, nóng vội thúc giục cây mọc nhanh sẽ  …” Như sợ Hạ Lan Từ nghĩ ngợi quá nhiều,  còn  nhẹ,  thêm: “Hạ Lan tiểu thư, nàng nấu cháo cho ,   vui, thật đó, còn cảm thấy  thương yêu mà lo sợ.  mà bây giờ  muộn, nàng về nghỉ ngơi sớm , đừng nghĩ quá nhiều.”
Ừm…    còn  thể xoay ngược tình huống thế . Hạ Lan Từ : “Ta thật lòng  nấu cháo cho .”
Lục Vô Ưu  : “Ta ,   nhớ nấu ngon hơn một chút.” Cứng đầu cứng cổ,  lay chuyển nổi.
Sau một thời gian dài,  đầu tiên Hạ Lan Từ  mở miệng phản công.
***
Bầu trời luôn nắng ráo ở Kinh thành đột nhiên đổ mưa.
Ban đầu chỉ là mưa nhỏ  buổi chiều, đến giờ Dậu thì tiếng mưa trở nên lớn hơn, mưa bắt đầu rả rích  ngớt, bầu trời cũng phủ đầy sương mù u ám, những đám mây đen lớn che kín, đến buổi tối  kèm theo sấm chớp liên hồi, mưa càng lúc càng to hơn, biến thành mưa rền gió dữ.
Cơn mưa lớn trút xuống, tiếng mưa rơi lộp bộp liên tiếp vang vọng khắp Kinh thành.
“Năm nay mưa lớn quá nhỉ!”
“Không  khi nào mới tạnh mưa, ngày mai  ngớt ?” Khắp các con phố ngõ hẻm đầy   đường tìm chỗ tránh mưa.
Trước đây, những lúc như thế  luôn là thời điểm Hạ Lan Từ lo lắng nhất, bởi vì mái nhà trong phủ của bọn họ thực sự chẳng  nên việc gì. Với những trận mưa to thế ,  chỉ gian phòng phía Tây của nàng mà các phòng khác cũng sẽ bắt đầu thấm nước, thê thảm nhất chắc là thư phòng.
Nàng vẫn còn nhớ  một năm, nàng bừng tỉnh  lúc nửa đêm, chỉ khoác hai chiếc áo, nhanh chóng cầm tấm vải dầu cùng cha chạy  cứu những quyển sách trong thư phòng, suýt nữa  cảm lạnh.
Mái nhà của Lục phủ thật sự  chắc chắn, cho dù mưa lớn như , nhưng  hề  dột chút nào.