Nàng   xong, nhưng trông  cũng  vui vẻ như nàng dự đoán.
Trên gương mặt tuấn tú của Lục Vô Ưu xuất hiện một biểu cảm hết sức kỳ lạ: “Nàng…” Hắn dừng  một chút, suy nghĩ theo lẽ thường: “Là  ngoài một chuyến học  từ biểu tỷ nàng? Hay là do nàng  dạy? Hay là nàng thấy phu nhân nhà khác  ?”
Hạ Lan Từ  nhịn  mà : “Ta  thể  ?”
Ngay cả lúc đối đầu gay gắt nhất với Lục Vô Ưu, nàng cũng  thừa nhận là   vẻ ngoài  .
Khi còn đối đầu, nàng   khen ngợi dáng vẻ của , nhưng hiện giờ nàng  còn lo ngại chuyện , chỉ là vẫn  chút ngại ngùng.
Lục Vô Ưu   nàng chăm chú một lúc  : “… Không thì nàng đưa tay  đây.”
Hạ Lan Từ  hiểu nguyên do, nhưng vẫn  theo.
Lục Vô Ưu ấn lên mạch đập của nàng, giọng  bình thản: “Vừa   suýt nữa tưởng nàng  ai đó nhập hồn.”
Hạ Lan Từ: “… Có nghiêm trọng  ?” Bắt mạch cũng  thể nhận  cái ?
Nàng nửa tin nửa ngờ  , chỉ thấy Lục Vô Ưu buông tay nàng ,  nghiêng đầu, vai  khẽ run lên một chút,    : “Lời nàng   thật sự quá qua loa… Đây là ngày đầu tiên nàng phát hiện dáng vẻ của  tuấn tú ? Chẳng lẽ  đó nàng  nhận  ?”
Hạ Lan Từ cảm thấy  cũng khó chiều thật.
Nàng vẫn kiên trì,  tiếp tục những lời  : “Chàng vẫn luôn…” “Thôi  .” Nàng   xong   Lục Vô Ưu cắt ngang,  đưa tay
lên che miệng, : “Việc   hợp với nàng, nàng cứ bình thường là  .” Hắn giống như nhận  điều gì,  thêm: “Nàng còn… gọi tên tự của .”
Hạ Lan Từ ngập ngừng hỏi: “Chàng  thích ?”
Lục Vô Ưu  tỏ rõ ý kiến: “   nàng  Lục đại nhân dễ gọi nhất ?”
Hạ Lan Từ bắt chước giọng điệu của , : “Không  là…   vẻ,  mật hơn chút .”
… Để nàng học theo cách Diêu Thiên Tuyết gọi Tống Tề Xuyên, kêu Lục Vô Ưu là “Ưu Ưu” gì đó, thì chắc là  khó với nàng.
Lục Vô Ưu cúi đầu, chỉ thấy đôi mi dài mảnh của thiếu nữ run rẩy vì căng thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-177.html.]
Vừa  khi  bước xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên   thấy nàng.
Ánh hoàng hôn phủ khắp  nàng, những tia sáng rực rỡ và trầm lắng  dường như còn lộng lẫy hơn cả lớp phấn son hảo hạng nhất, tô điểm cho dung nhan thiếu nữ một tầng tiên khí huyền ảo,  đến mức vô thực, khiến   khó lòng  thẳng, giống như chỉ cần  thêm vài  sẽ  cuốn hút bất động, nhưng   nhịn  mà ngắm .
Thế nhưng giờ phút ,  gương mặt tinh tế, thoát tục  hiện lên một chút e thẹn rõ ràng, nhưng   nàng cố gắng kiềm chế, như một tiên nữ  chín tầng trời,  hiểu về thất tình lục dục, nay đột nhiên   muộn phiền chốn nhân gian.
Còn  đôi chút gần gũi.
Lục Vô Ưu khó mà kiềm chế nâng tay lên, nhưng  kịp chạm   từ từ buông xuống,  ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng : “Hay là nàng cứ tiếp tục gọi  là Lục đại nhân ,  cần … cố ý như .”
Hạ Lan Từ còn định tranh luận một chút, nàng cảm thấy   cũng  quá cố ý đến , nhưng — dù  cũng còn nhiều thời gian, từ từ sửa cũng .
Khi lên xe ngựa, Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ một chút, vẫn kể cho Lục Vô Ưu  chuyện   gặp lúc  giải xăm ở chùa Pháp Duyên.
Đến giờ, nàng   thấy bên trong chùa Pháp Duyên  tin tức gì, đoán  lẽ  xảy  chuyện gì, nhưng Lục Vô Ưu  im lặng một lúc,  : “Nàng chờ  trong xe ngựa một lát,    về ngay.”
Hạ Lan Từ : “Vậy  cẩn thận.” Lục Vô Ưu “Ừ” một tiếng   ngay.
Nói   về ngay, nhưng Lục Vô Ưu   khá lâu, xe ngựa dừng ở chỗ bóng râm ngoài chùa Pháp Duyên, mãi đến khi mặt trời lặn ở đằng Tây, các xe ngựa xung quanh đều thắp đèn, Lục Vô Ưu mới trở về với vẻ mặt  lạnh lùng.
“Không  chuyện gì xảy , chỉ là…” Hắn mở tay , trong lòng bàn tay là một chiếc trâm sắt.
 là cây trâm mà  đó Hạ Lan Từ  đưa cho vị tiểu thư , đầu nhọn của trâm dính đầy máu,   khô ,  màu đỏ sậm, ngay cả  trâm cũng dính một ít vết máu.
Lục Vô Ưu  với giọng điệu thản nhiên: “Tiêu Nam Tuân, đúng thật là một tên cầm thú.”
Hạ Lan Từ nhanh chóng hiểu   xảy  chuyện gì, thời gian  đích nữ An Định Bá thường đến chùa Pháp Duyên dâng hương,  lẽ vì để cầu cho nhân duyên thuận lợi — dù  nàng  vẫn trì trệ  thể xuất giá.
Kết quả  may gặp  kẻ trộm trong chùa, suýt chút nữa mất  trong sạch.
Hiện giờ tiểu thư An Định Bá  dọa đến kinh hồn bạt vía, hình như thần trí cũng  còn tỉnh táo, tính tình nàng  vốn  yếu đuối, là một cô nương ngay cả  chuyện cũng  dám lớn tiếng, kể từ đó đều trốn ở trong phòng  chịu  ngoài gặp ai.
Đủ loại tin đồn ác ý  ngừng lan truyền.
Trong tình huống , hôn sự giữa nàng  và Nhị Hoàng tử dường như cũng chỉ  thể gác  vô thời hạn.
Thậm chí Nhị Hoàng tử còn đích  đến phủ thăm hỏi vị hôn thê, còn tặng  nhiều lễ vật quý giá,   cũng  vội vã chuyện hôn sự, bảo An Định Bá  cần lo lắng, bộ dạng   tình  nghĩa.