Khi hai   đến nơi xin xăm, hai bên đường trồng một  cây Nguyệt Lão nhỏ,  cây đều treo đầy lụa đỏ,  đầu nàng đến đây nên  nhịn   xem xung quanh, đột nhiên đuôi mắt nàng thoáng thấy bóng dáng một nam nhân   một gian sương phòng hẻo lánh.
Hình ảnh chỉ chợt lướt qua, nhưng Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy  quen mắt Hai  xin xăm xong, Hạ Lan Từ rút  xăm thượng thượng, còn Diêu
Thiên Tuyết  rút  xăm hạ hạ, vẻ mặt nàng  buồn bã, khuôn mặt nghiêm
nghị ít  của Tống Tề Xuyên bỗng chốc hiện lên vẻ căng thẳng, tay chân lóng ngóng    an ủi nàng  thế nào,  trông như  đập vỡ cả ống xăm.
Hạ Lan Từ cảm thấy  ở đây   vướng víu, nên quyết định  giải xăm một .
Nàng mang theo Sương Chi  theo con đường lúc   ngoài.
Khi  ngang qua những cây Nguyệt Lão, Hạ Lan Từ vô tình  thấy một nữ tử tay cầm túi gấm, vẻ mặt lo lắng   sương phòng hẻo lánh ban nãy, nàng  ăn mặc  sang trọng, nhưng bên cạnh   mang theo một nha  nào.
Hạ Lan Từ thấy  kỳ lạ, nhưng nghĩ  lẽ đây là chuyện riêng của  , nên   về phía .
   vài bước, nàng đột nhiên nhận   chỗ nào đó  đúng. Nam nhân  nàng từng gặp qua!
Là  bên cạnh Tiêu Nam Tuân!
Hơn nữa trong hình ảnh thoáng qua đó, nàng luôn cảm thấy đối phương   ý , nhưng cũng  thể chỉ là ảo giác của nàng.
Hạ Lan Từ đột nhiên dừng bước.
Sương Chi khó hiểu hỏi: “Tiểu thư,  ?”
Hạ Lan Từ nghĩ  lẽ  đang xen  việc của  khác, bản  nàng còn lo  xong,  cần  quản nhiều như , nhưng… Nàng do dự một chút, bước nhanh về hướng vị tiểu thư , chặn  mặt nàng .
Vị tiểu thư    thấy mặt nàng liền sững sờ, vẻ mặt lộ  vài phần sợ hãi
Hạ Lan Từ cũng   nhiều, lấy chiếc trâm sắt luôn mang theo bên  từ ống tay áo ,  khẽ với nàng  vài câu  đưa trâm sắt cho nàng  —   nàng còn mang theo nhiều thứ khác mà Lục Vô Ưu  tặng, thiếu một thứ cũng  .
Vị tiểu thư  ngơ ngác nhận lấy.
Hạ Lan Từ : “Nếu tiểu thư cảm thấy  cần thì  thể vứt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-176.html.]
Trâm sắt như  nàng  nhiều lắm, vì chúng  mang về từ Thanh Châu nên  khó truy  nguồn gốc.
Sau khi đưa xong, Hạ Lan Từ dẫn theo Sương Chi tiếp tục  đến chỗ giải xăm.
Hạ Lan Từ giải xong thì chờ ở bên ngoài. Bên , cuối cùng Tống Tề Xuyên cũng trấn an  tâm trạng của Diêu Thiên Tuyết, nàng  lau nước mắt bước , Tống Tề Xuyên ở bên cạnh vụng về dỗ dành, Diêu Thiên Tuyết nín  mỉm  một lúc, nhưng   Tống Tề Xuyên  gì đó, nàng   bắt đầu  thút thít, Tống Tề Xuyên  mới thở phào nhẹ nhõm buộc lòng  dỗ tiếp.
Hạ Lan Từ  ở cửa  hai  họ, luôn cảm thấy loại trạng thái  thật kỳ diệu.
Diêu Thiên Tuyết ở  mặt nàng xưa nay luôn là một tỷ tỷ dịu dàng, kiên nhẫn và quan tâm, nhưng khi ở  mặt Tống Tề Xuyên, rõ ràng nàng   giống .
Hạ Lan Từ đang nghĩ ngợi thì đột nhiên  tiếng Thanh Diệp gọi: “Phu nhân!”
Hạ Lan Từ  tiếng  đầu .
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến, rèm  vén lên, một thiếu niên thanh nhã và cao ráo mặc Kỳ Lân phục từ càng xe vững vàng bước xuống,  đó chậm rãi nâng đôi mắt hoa đào tuyệt   về phía nàng.
— Bộ Kỳ Lân phục đó thật sự  hợp với . Càng  tôn thêm vài phần dung mạo của .
Lúc  trời  tối, sắc trời cũng  mới nhuốm chút màu hoàng hôn.
Mọi  xung quanh qua  vội vã,  kẻ dùng ánh mắt kinh diễm  về phía Hạ Lan Từ hoặc dõi mắt  quanh, cũng   ít cô nương trộm  Lục Vô Ưu, chỉ   là  thẳng về phía , vô cùng thảnh thơi  về phía nàng, như biến  thứ xung quanh đều thành phông nền,  ung dung  từng bước một đến  mặt nàng.
Gương mặt như tranh vẽ dần dần hiện rõ.
Ánh hoàng hôn đỏ rực phía  biến thành tấm rèm lộng lẫy.
Đôi mắt Lục Vô Ưu long lanh ánh nước, giọng  cũng  ôn hòa: “Ngẩn ngơ gì đó,  đến đón nàng hồi phủ… Không xảy  chuyện gì chứ?”
Hạ Lan Từ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Không  gì.”
Nàng lên tiếng chào Diêu Thiên Tuyết  nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lục Vô Ưu, trong lòng  do dự.
Lục Vô Ưu nhận  vẻ mặt nàng  khác thường nên hỏi: “Thật sự  xảy  chuyện gì ?”
Hạ Lan Từ ngẩng đầu  , cố gắng khắc chế sự ngượng ngùng,  khó khăn : “Tễ An, hôm nay  trông…” Gò má nàng  chút nóng lên: “Rất tuấn tú.”
Lục Vô Ưu: “…???”