PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:18:02
Lượt xem: 65
Trên những lan can gỗ ngay cửa vào treo đầy những mảnh giấy ước nguyện, không ghi tên, cũng không biết của ai, đi vào bên trong, có một cây hồng hoa cao vút, lúc này trên cây điểm tô tầng tầng lớp lớp những dải lụa đỏ, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trông rất đẹp mắt, cây này còn có tên khác là — cây Nguyệt Lão.
Diêu Thiên Tuyết thích đến, nhưng Hạ Lan Từ không còn mong cầu gì chuyện nhân duyên, cho nên chưa bao giờ đến.
Khi cùng Diêu Thiên Tuyết bước vào chùa, Hạ Lan Từ liền thấy một nam tử trẻ tuổi đi tới từ phía đối diện, hắn mặc thường phục, dáng vẻ vô cùng anh tuấn nhưng mặt mày nghiêm nghị, quanh người phảng phất một luồng sát khí nhàn nhạt. Hạ Lan Từ lập tức muốn tránh đi, nhưng Diêu Thiên Tuyết đã kéo nàng lại nói: “Muội đã thành thân rồi, sợ gì chứ! Muội cũng đâu phải chưa từng gặp Tề Xuyên.”
Người đến chính là vị hôn phu của Diêu Thiên Tuyết, Cẩm Y Vệ Chỉ huy Thiêm sự Tống Tề Xuyên, hai người sẽ thành thân vào đầu năm sau.
Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Nếu không hay là…”
Diêu Thiên Tuyết biết nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cười nói: “Tiểu Từ, muội yên tâm, chàng ấy đã gặp qua muội rồi, không có ý gì với muội đâu.” Nàng ấy ghé sát vào nói: “Nếu chàng ấy có ý gì với muội, ta còn lâu mới gả cho chàng ấy!”
Hạ Lan Từ đành phải ở lại làm một người dư thừa.
Tống Tề Xuyên là Nhị công tử nhà Binh bộ Thị lang Tống đại nhân, trước đó hắn từng ra chiến trường rèn luyện, vào làm quan bằng con đường võ cử, hắn và biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết của nàng đúng nghĩa là môn đăng hộ đối. Hạ Lan Từ
từng nghe Diêu Thiên Tuyết nói về hắn rất nhiều, người thì chỉ gặp mặt vài lần, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn và cái người thường nghe ngóng những chuyện bát quái hằng ngày cho Diêu Thiên Tuyết không phải cùng một người.
Trông hắn vô cùng nghiêm nghị và ít cười.
Nhưng Diêu Thiên Tuyết dường như hoàn toàn không nhận ra, nàng ấy tiến tới khoác tay Tống Tề Xuyên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ và thư thái, giọng nói cũng đột nhiên thay đổi: “Xuyên Xuyên, chàng đến rồi!”
Có một loại nũng nịu khó nói thành lời.
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nhìn sang biểu tỷ mình. Tống Tề Xuyên chỉ thản nhiên nói: “Ừ.”
Diêu Thiên Tuyết siết chặt cánh tay hắn, vẫn cười nói: “Gần đây công vụ có mệt lắm không?”
Tống Tề Xuyên đáp: “Cũng tạm.”
Diêu Thiên Tuyết dường như không phát hiện sự lạnh nhạt của hắn, nàng ấy cọ đầu vào cánh tay hắn, nói: “Lúc nào cũng cảm thấy chàng gầy đi, lần tới ta sẽ hầm canh mang đến cho chàng. Đúng rồi, gần đây có chuyện gì… thú vị không?”
Tống Tề Xuyên vừa rồi còn mím chặt môi, lúc Diêu Thiên Tuyết cọ đầu vào thì khóe miệng khẽ cong lên một chút, sau đó lấy ra một phần công văn từ trong ngực.
“Xuyên Xuyên tốt nhất!”
Diêu Thiên Tuyết reo lên một tiếng rồi nhận lấy, lập tức thả tay hắn ra, chăm chú đọc, thậm chí còn ghé lại muốn chia sẻ với Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn, vẫn hơi chấn động với hình thức ở chung của hai người họ.
Nhưng dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nàng là — “An Định Bá ép hôn, Nhị Hoàng tử kiên quyết từ chối.”
Hạ Lan Từ lập tức tập trung hơn, thật ra nội dung rất đơn giản, vị tiểu thư được đính hôn với Nhị Hoàng tử là đích nữ của An Định Bá, việc hôn sự này được định ra rất sớm, tính tình vị tiểu thư này rất yếu đuối, xuất thân lại không cao không thấp — chủ yếu là xuất thân này lại cao hơn Đại Hoàng tử phi, khiến cho các triều thần lại bắt đầu điên cuồng dâng tấu phản đối.
Hiện tại đương nhiên cũng không khá hơn là bao, hôn sự của Nhị Hoàng tử liên tục bị trì hoãn, cô nương nhà người ta đã sắp hai mươi rồi mà vẫn chưa thành hôn, phụ thân nàng ấy tất nhiên sẽ có ý kiến, các triều thần cũng không đồng ý, vì thế đang dâng tấu yêu cầu Nhị Hoàng tử nhanh chóng thành thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-175.html.]
Nhưng ai cũng biết, bước tiếp theo sau khi thành thân chính là phải đến đất phong.
Đại Hoàng tử là Thái tử, tất nhiên không cần rời đi, Nhị Hoàng tử và Đại Hoàng tử không phải huynh đệ cùng mẹ, lại có quan hệ cạnh tranh, vì để sớm củng cố quyền lực quốc gia, chắc chắn sẽ bắt hắn cút xéo càng sớm càng tốt.
Thái độ của Nhị Hoàng tử thì rất kiên quyết, nói Phụ hoàng còn đang tuổi tráng niên — đây là đánh rắm — hôn sự của nhi thần không cần vội vã nhất thời, kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Phía dưới còn một số tin đồn về hôn sự của các gia đình khác, mẹ chồng nàng dâu, thê thiếp đấu đá cũng không ít.
Tống Tề Xuyên hiển nhiên đã chọn lọc kỹ càng, vừa thỏa mãn sở thích nghe chuyện bát quái của nữ tử, lại không liên quan đến chuyện cơ mật, đều là những chuyện bình thường.
Diêu Thiên Tuyết xem đến hài lòng, không nhịn được mà quay sang nhìn Tống Tề Xuyên, nói: “Xuyên Xuyên, chàng thật là tốt quá, ta thật sự muốn ngày mai lập tức gả cho chàng!”
Khóe miệng thẳng tắp của Tống Tề Xuyên lại bắt đầu cong lên, hắn nói: “Rất nhanh thôi.”
“Chàng là Cẩm Y Vệ lợi hại nhất thiên hạ, không đúng, là võ tướng lợi hại nhất!” Diêu Thiên Tuyết cười rạng rỡ: “Có thể gả cho chàng, ta thật sự rất hạnh phúc!”
Hạ Lan Từ đi theo bên cạnh không nhịn được liên tục liếc mắt nhìn.
Nàng chưa từng thấy hai người họ ở cùng nhau, lần đầu tiên biết được biểu tỷ nàng ở trước mặt vị hôn phu lại là như vậy, không chỉ giọng nói trở nên nũng nịu, mà cả người còn toát lên một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Kỳ lạ.
Tống Tề Xuyên đi mua giấy ước nguyện cho hai người, Hạ Lan Từ không nhịn được hỏi: “Bình thường hai người đều như vậy sao?”
Diêu Thiên Tuyết nói: “Đúng vậy, hai người không như vậy à? À, không phải ta bảo muội phải giống ta…” Nàng ấy nhớ lại dáng vẻ của Lục Vô Ưu lúc trước, ngẫm nghĩ rồi nói: “Phu quân đó của muội trông có vẻ là người… rất biết nói lời ngọt ngào nhỉ. Tiểu Từ, muội như vậy, không lý nào hắn lại…”
Hạ Lan Từ cảm thấy điều này thật khó hình dung.
Nàng và Lục Vô Ưu trước giờ đều có gì nói nấy, nhiều lúc nói chuyện còn phải đối đáp sắc sảo với nhau.
So với lời ngon tiếng ngọt, hắn dường như càng thích nói xằng nói bậy trước mặt nàng hơn.
“Tóm lại cũng không nhất định phải giống bọn ta đâu, muội không cần nghĩ nhiều! Chỉ là Tề Xuyên vốn hơi ít nói, ta mới cảm thấy mình phải nói nhiều một chút, tiện thể còn dỗ dành chàng ấy nữa, chàng ấy rất dễ dỗ.” Diêu Thiên Tuyết không nhịn được cười nói: “Ta chỉ cần khen chàng ấy, chàng ấy đã hận không thể làm mọi thứ cho ta, đương nhiên chàng ấy cũng rất tốt.”
Hạ Lan Từ lại có hơi đăm chiêu một lúc.
Chỗ bán giấy ước nguyện của chùa Pháp Duyên luôn có hàng dài người, Tống Tề Xuyên cũng phải xếp hàng một lúc mới mua được hai tấm.
Giấy ước nguyện đã khai quang còn được tặng kèm một túi gấm nhỏ, có thể mang theo bên người, cũng có thể treo lên giá cầu nguyện của chùa.
Khi đến chỗ chuyên viết giấy ước nguyện, Hạ Lan Từ cầm bút do dự một hồi, sau đó mới cẩn trọng viết xuống bốn chữ: “Nguyện quân vô ưu”
Sau khi viết xong, Diêu Thiên Tuyết lại nói: “Xin xăm ở chùa Pháp Duyên cũng rất chuẩn, muội có muốn đi thử một lần không?”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.