Sau đó chờ   phòng trong  thường phục, Hạ Lan Từ : “Mặc bộ trắng  ,   chuẩn  sẵn cho  , để  ghế đó.”
Lục Vô Ưu  bộ y phục trắng đơn giản, ngẩn , cũng   gì mà lập tức  .
Trong lúc dùng bữa, Hoa Vị Linh  hăng hái kể về những chuyện nàng   chứng kiến, Lục Vô Ưu thỉnh thoảng xen  vài câu, Hạ Lan Từ bèn nghiêm túc : “Ăn thì  , lúc ăn cơm  nhất đừng  chuyện.” Sau đó  về phía Lục Vô Ưu.
Hoa Vị Linh thấy ,  khỏi thì thầm với Lục Vô Ưu: “… Ca,  cãi  với tẩu tẩu ?”
Lục Vô Ưu cảm thấy chuyện  kỳ lạ đến  , trong lòng  rõ nguyên nhân nhưng   tiện giải thích, chỉ : “Muội cũng đừng  chuyện khi ăn, mau ăn .”
Hoa Vị Linh: “…”
Cơm nước xong thì đến rèn luyện, nàng   chằm chằm  Lục Vô Ưu, như    một đóa  một  sống sờ sờ như .
Lục Vô Ưu đang cầm một miếng bánh vuông kẹp táo mật, dùng  điểm tâm  bữa ăn, một tay cầm, một tay đỡ, ăn một cách nhã nhặn và lịch sự, nhưng  vô cùng thoải mái thư giãn, khi cắn  phần táo mật dẻo ngọt,  thậm chí còn vươn đầu lưỡi , khẽ l.i.ế.m một vòng quanh đôi môi dính mật.
Hạ Lan Từ  chằm chằm một hồi mới : “Chàng ăn như  sẽ rơi vụn bánh.”
Lục Vô Ưu nuốt miếng táo mật xuống, : “, cho nên  mới đỡ ở , sẽ   rơi xuống đất.”
Hạ Lan Từ : “Chàng  thể ăn  bàn ?”
Lục Vô Ưu  : “Không  gì thoải mái bằng  trong sân  gió ngắm trăng, còn  thể ngắm  Hạ Lan tiểu thư luyện tập nữa, đúng , rốt cuộc khi nào cây  mới lớn ?” Hắn chỉ  mấy cây non đang nỗ lực mạnh mẽ lớn lên.
Nói thật, bây giờ nàng  thấy cách gọi  cũng cảm thấy  chút  tự nhiên.
Hạ Lan Từ trả lời: “Không    hỏi  ,  năm, sáu năm… Hoặc ba, năm năm?”
Lục Vô Ưu : “Nó cũng lớn chậm quá nhỉ.” Hắn chỉ  mấy cây hoa cúc mới trồng bên cạnh : “Chúng sắp nở .”
Hạ Lan Từ thấy  lạ: “Cây đều như  mà.” Lục Vô Ưu đành thỏa hiệp: “Được .”
Hắn ăn xong điểm tâm,  gọi một bình   tự  rót uống. Hạ Lan Từ : “Uống ít  thôi, nếu  buổi tối sẽ khó ngủ.”
Lục Vô Ưu lơ đãng đáp: “Được ,    , nàng còn gì  quản nữa ?”
Hạ Lan Từ : “Để  nghĩ xem…  , y phục để lát nữa   khi tắm rửa, bao gồm cả áo ngủ và quần lót,  đều  chuẩn  sẵn cho  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-171.html.]
Lục Vô Ưu  khựng .
“—  cần  chu đáo đến  .” Hắn  khỏi  thêm: “Nàng  ,  mệt  ?”
Hạ Lan Từ ngập ngừng : “Cũng … Chàng cảm thấy  cần chu đáo đến  ?”
Lục Vô Ưu nhướng đôi mắt đào hoa lên  nàng, ánh mắt  luôn cho  khác cảm giác như   sâu , dù   nhưng vẫn chứa nét , càng  tăng thêm vài phần đưa tình thầm kín. Hắn chăm chú  nàng, một lúc  mới : “… Nàng đúng là cô nương ngốc nhất mà  từng gặp.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Đang  chuyện bình thường,    đột nhiên công kích nàng thế.
“Thôi bỏ , những lời   nàng cứ coi như   .” Lục Vô Ưu  rót thêm một tách , giọng điệu ôn hòa: “Thấy nàng mệt,  cũng mệt. Nàng thật sự    thì ở  là ,     mong nàng  ép buộc mới ở .” Hắn cúi đầu, như thể đang   nước  trong chén, khẽ : “Ta    thể sống thiếu nàng.”
Giọng điệu của    vẻ tùy ý, nhưng vẫn mang theo chút mâu thuẫn  giải quyết .
Loại cảm giác  nắm bắt    xuất hiện.
Hạ Lan Từ luôn cảm thấy  mặt Lục Vô Ưu như  một bức tường ngăn cách,   thể thoát , nàng cũng  thể bước .
Vì , nàng dừng ,  xuống đối diện với Lục Vô Ưu. Trong sân gió mát hiu hiu, quả thật  thoải mái, mồ hôi ướt đẫm   nàng   cũng  gió thổi khô, hiện giờ đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
“Hay là… chúng   chuyện ?”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nâng mắt  nàng. “Nàng   chuyện gì?”
Hạ Lan Từ luôn cho rằng   vấn đề nào mà một cuộc  chuyện  thể giải quyết, họ cũng   là  im lặng kiệm lời, nàng nhanh chóng suy nghĩ  : “Có   quản  đúng cách , nếu ,   cụ thể cho   .”
Lục Vô Ưu   thì nhẹ giọng , : “Chuyện    rõ , nàng  tự cảm nhận, nhưng thật sự  cần gấp gáp, … cũng  vội lắm.”
Hắn  vội, nhưng Hạ Lan Từ   cảm thấy nôn nóng khó hiểu. Nàng  lên, bước tới  mặt Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu vẫn đang đùa nghịch với đống  của , Hạ Lan Từ nhận , bất cứ khi nào cảm xúc  , tay  luôn  gì đó để che giấu,  thích để lộ cảm xúc quá trực tiếp.
Về điểm , nhiều lúc Hạ Lan Từ cũng giống .
Không chỉ vì sự dạy dỗ của cha nàng, mà còn vì để lộ cảm xúc trực tiếp sẽ  bản  rơi  thế  động,  khó chịu và mất mặt   sách, cho nên  thà rằng vĩnh viễn giữ bình tĩnh, cũng   tranh luận ầm ĩ.
 sự bình tĩnh   biến thành ngõ cụt. Nàng khẽ gọi: “Lục Vô Ưu.”