… cũng kệ, nếu như   tự tin như ,  lẽ cũng giải quyết  thôi.
Hạ Lan Từ thầm nghĩ.
Một lát , cha nàng cũng từ trong thư phòng bước .
Lúc     rời , ngoài  náo nhiệt cả đường phố, tiếng chiêng trống vang trời như chỉ mong khắp cả Kinh thành đều  Hội nguyên đang ở đây.
Vẻ mặt của Hạ Lan Cẩn  vui vẻ, dường như nhớ  dáng vẻ lúc  đỗ đạt năm xưa, ông vuốt râu dài, : “ là hậu sinh khả úy. Vị Lục công tử   văn chương thật sự  giỏi, đặc biệt là bài sách vấn, lời lẽ sắc sảo đúng trọng tâm, câu chữ lưu loát   tầm ,  như những kẻ chỉ   sách mà  thấu việc đời. Người   tài trị thế, tương lai  triều  quan,  thể vì nước vì dân cũng là phúc của thiên tử.”
Hạ Lan Từ  ngờ cha nàng khen  còn lố hơn cả nàng, nàng  nghi ngờ   ông  quên lý do mời các sĩ tử đến hôm nay là gì  .
Nàng lập tức ho khan một tiếng để nhắc nhở.
Hạ Lan Cẩn: “Khụ,   hỏi … Thiếu Ngạn  nếu con đồng ý,  sẽ thưa chuyện với trưởng bối trong nhà, đợi  kỳ thi Đình xong thì sẽ chọn ngày đến nhà cầu hôn. Hiện giờ   đỗ Tiến sĩ, cưới con gái nhà  cũng  bẽ mặt.”
“… Nếu phụ mẫu của   đồng ý thì ?”
Hạ Lan Cẩn  nữ nhi nhà  với ánh mắt khó hiểu: “Lâm Thiếu khanh là đồng niên của cha, chắc hẳn   khả năng , nhưng mà…” Ông phóng tầm mắt  xa  về phía cửa phủ, như  chút tiếc nuối: “Vị Lục công tử  nãy đó, nếu con gả cho  cũng  tệ.”
“…”
Hạ Lan Từ bình tĩnh đáp lời: “Tuyệt đối   khả năng đó.”
Vào ngày yết bảng kỳ thi Hội, bọn họ  sớm đặt tiệc rượu tại Túy Tiên Lâu. Những  đỗ và  đỗ đều uống đến say khướt,   hò hét ầm ĩ,   ngâm thơ, thậm chí   gõ đũa  hát  múa.
Nghe tin Hội nguyên lang ở đây, liên tiếp   đến chúc mừng. “Nghe danh Lục Hội nguyên  lâu, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-17.html.]
“Không ngờ Lục Hội nguyên còn trẻ tuổi như , ngày khác nhất định sẽ đến thỉnh giáo văn chương…”
Tiếng chúc mừng kéo dài đến tận giờ Sửu mới ngớt.
Lâm Chương tửu lượng kém,  chuốc rượu ép uống một hồi lâu nên giờ   chút mơ màng. Lúc   xung quanh, chỉ thấy mỗi Lục Vô Ưu vẫn còn tỉnh táo.
Rõ ràng  cũng uống  nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn  tỉnh táo, ánh mắt vẫn sáng ngời. Ngón tay xoay nhẹ chiếc chén sứ trắng, thấy Lâm Chương  sang, Lục Vô Ưu mới  : “Đêm nay Thiếu Ngạn trông hào hứng hơn ngày thường,  còn tưởng  sẽ lấy cớ chuẩn  thi Đình để về sớm…”
Lâm Chương lấy tay xoa đầu,  nãy y suýt ngủ gục, nhưng giờ sự hưng phấn trong lòng vẫn  giảm .
“Thực sự là tối nay quá vui mừng…”
Lúc  đến đây, trong đầu y hiện lên dung mạo của thiếu nữ tuyệt trần, hai bên gò má lập tức đỏ bừng.
Lục Vô Ưu ở bên   bật , chén rượu nhẹ nhàng lướt qua môi: “Là bởi vì đêm động phòng hoa chúc và lúc  tên  bảng vàng ?”
Lâm Chương sửng sốt: “Sao  …” Vừa thốt     lỡ lời.
Nếu là ngày thường, Lâm Chương nhất định sẽ kín miệng, nhưng giờ đây cơn say  xông tới đầu   y lâng lâng, hơn nữa miếng bánh từ  trời rơi xuống đầu,  ai là  phấn khích: “… Không giấu gì Tễ An , quả thật là .”
Y   xong   tự chủ  mà bật  ngớ ngẩn.
Những lời  của Hạ Lan đại nhân lúc ban ngày trong thư phòng vẫn còn văng vẳng bên tai, Lâm Chương   ngờ    gặp vận may như thế.
Y tự   bao nhiêu công tử ngưỡng mộ Hạ Lan tiểu thư, bản  y   danh tiếng, tính tình  chất phác như bụt, Hạ Lan tiểu thư đối đãi với y cũng   gì đặc biệt, thế nên Lâm Chương vẫn luôn giữ lễ, cũng  dám mơ mộng quá nhiều.