Ngữ khí của Lục Vô Ưu càng lúc càng bình tĩnh: “Không cần vội, nàng  thể từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ  câu trả lời thì  với  cũng  muộn… Tuy rằng hiện tại    cách giải quyết tình cảnh khó khăn của nàng, nhưng vẫn  thể đưa nàng rời khỏi Kinh thành, đến lúc đó nàng  thể  một  phận mới, đương nhiên khuôn mặt  sẽ  hóa trang dịch dung một chút, việc  cũng  khó,  sẽ tìm  tiếp ứng nàng,  đó nàng  thể học võ,  thể học cưỡi ngựa b.ắ.n cung… Bất kể nàng  học gì,   gì, đều là tự do của nàng,  cần lúc nào cũng lo lắng về những áp bức từ bọn quyền quý.”
Hắn   bình thản, nhưng lời   chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Hạ Lan Từ khó khăn tiêu hóa những lời  của Lục Vô Ưu: “Chuyện   thích hợp…”
Lục Vô Ưu như  suy nghĩ kỹ càng từ ,  mà  cần đắn đo: “Không  gì là  thích hợp cả, nếu nàng thực sự chọn rời ,  sẽ báo với Hạ Lan Đại nhân bên  là nàng nhiễm bệnh nặng,  đưa nàng đến nơi khác tìm đại phu chữa trị… Nếu nàng nhớ ông  thì    thể trở về thăm.”
“Sao  đột nhiên  với  chuyện …” Hạ Lan Từ khó khăn suy nghĩ,  nhớ tới một chuyện khác: “… Vậy rốt cuộc tối nay  tức giận vì chuyện gì?”
Lục Vô Ưu ngẩn .
Một lúc lâu ,  mới   tiếng, mang theo ba phần tự giễu: “Ta chỉ bực dọc với phần  thể kiểm soát của chính  mà thôi, giống như một…” Hắn khẽ : “Tên ngốc.”
Hạ Lan Từ  khỏi: “…?” Sao   tự mắng .
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Hạ Lan Từ chợt hiểu : “Nếu  để  ,  …”
Lục Vô Ưu : “Ta là quan , tất nhiên  thể  .”
Đầu óc Hạ Lan Từ thật sự hỗn loạn đến cực điểm. Lục Vô Ưu  đưa cho nàng một lựa chọn mà  đây nàng  từng nghĩ đến, nhưng    vẻ cực kỳ hấp dẫn —  đó   với nàng, con đường  chỉ   nàng .
Trên thực tế,  khi nàng gả cho Lục Vô Ưu, gần như  từng nghĩ họ sẽ  chia cách vì những nhân tố tác động bên ngoài.
Vì thế, nàng  lặp  câu hỏi ban nãy: “Rốt cuộc… tại    đột nhiên  với  những điều ?”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc, nhẹ giọng : “Chỉ là  tối nay,  bỗng cảm thấy  thứ thật vô vị, dường như chỉ cần nàng ở  Kinh thành sẽ luôn  vô vàn rắc rối  ngừng, nàng  còn thấy đó là  của  — ít nhất từ  khi thành  đến nay   từng nghĩ như , cũng   nàng cứ  ở trong nội viện, ngay cả một buổi tiệc cũng  dám .”
Một lúc lâu , Hạ Lan Từ cũng nhẹ giọng : “Vậy nên    rời .”
Giọng nàng  khẽ cũng  chậm rãi.
Ai ngờ, ngay lập tức Lục Vô Ưu lập tức đáp: “Ta  .” Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu : “ nàng cũng   lý do để nhất định  ở , danh lợi và phú quý ở Kinh thành chẳng quan trọng gì với nàng, nàng ở Thanh Châu gần như còn vui hơn ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-168.html.]
“Sao   , …” Hạ Lan Từ vô thức  rõ: “Ta   rời .” Lục Vô Ưu   ôn hòa: “Không , nàng cứ từ từ suy nghĩ.”
Hắn kéo bếp  nhỏ trở về, lúc    nấu xong, Lục Vô Ưu chậm rãi rót hai chén,  đó cúi đầu thưởng thức, cũng   đang nghĩ gì.
Xe ngựa nhanh chóng trở về phủ.
Lục Vô Ưu vẫn còn một ít công văn đo đạc  xử lý xong nên đến thư phòng,  muộn cũng  về.
Hạ Lan Từ   giường, nhắm mắt , đem những chuyện xảy  hôm nay điểm qua từng việc một trong đầu một lượt, trằn trọc suy nghĩ những lời của Lục Vô Ưu, gần như suốt đêm  ngủ.
Ngày hôm , khi Lục Vô Ưu từ nha môn trở về,  tiện tay mua hai hộp điểm tâm, một hộp đưa cho Hoa Vị Linh, một hộp…  trực tiếp đặt  thư phòng của Hạ Lan Từ.
Kết quả còn  kịp  ngoài  đụng ngay chính chủ.
Hạ Lan Từ  đầu   thấy hộp điểm tâm của Bảo Phương Trai   vô cùng tinh xảo như hộp trang sức, đặt ở  bàn vô cùng bắt mắt.
Lục Vô Ưu  lúng túng : “Tiện tay mang đến.” Hạ Lan Từ hỏi: “Tối qua   ngủ ở thư phòng?”
Lục Vô Ưu đáp “ừ” một tiếng,  định chạy   Hạ Lan Từ nắm lấy ống tay áo, : “Trước đây  nghĩ  bận rộn công việc, hiện giờ  ..    vẫn còn  vui?”
Lục Vô Ưu  nhẹ : “Không , thật sự là   bận.”
Hạ Lan Từ  lẽ  hiểu  đôi chút về  .
Nàng nắm lấy ống tay áo của , suy nghĩ  : “Có   cảm thấy vì  cho , thấy  sống ở Kinh thành  vất vả nên mới  đưa  …  nếu    , tại  còn đưa  đề nghị … Ta ở , ít nhiều còn  thể giúp , , quản lý công việc trong phủ.”
Lại là sự quan tâm    cần thiết .
Nàng  cố gắng hiểu cách suy nghĩ của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu dừng  một lúc  thành thật : “Ta  để nàng sống vui vẻ hơn, nên mới cho nàng thêm một sự lựa chọn.”
Hạ Lan Từ : “Tối qua   suy nghĩ , tuy rằng cuộc sống như    hấp dẫn, nhưng cũng tràn đầy những điều  ,   chắc  thích ứng , cũng  chắc sẽ thực sự thích nó,   sống thế  hơn mười năm . Cưỡi ngựa quả thật  vui, nhưng   nghĩa là  sẽ  cưỡi nó mãi, cuộc sống  lưng ngựa,  chỉ cảm thấy nó  mới mẻ và thú vị, thế thôi. Nói thật,  thời gian gần đây,  thể coi như thời điểm… vui vẻ nhất đời .” Nàng bình tĩnh  về phía Lục Vô Ưu : “Ta nghĩ  ở bên cạnh ,  lẽ  sẽ càng vui hơn.”
…  là  c.h.ế.t thật mà.