PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:12:16
Lượt xem: 55
Những lời này, trước kia nàng đã nghe qua rất nhiều lần.
Cũng không xúc động mấy, ngược lại chỉ lo Lục Vô Ưu sẽ suy nghĩ nhiều.
Hạ Lan Từ có chút luống cuống tay chân bước lên xe ngựa, vén rèm lên, thấy Lục Vô Ưu đang pha trà, hắn rũ mắt, ngón tay cầm châm trà khẽ gẩy phiến lá, thấy nàng đến mới hỏi: “Giải quyết xong rồi?”
Hạ Lan Từ nói: “Ừ.”
Xe ngựa tiếp tục chạy, Lục Vô Ưu cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tiểu Vương tử thổ lộ rất chân thành, nàng không cảm động chút nào sao?”
Hạ Lan Từ thở dài một hơi nói: “Chàng có thể đừng suy nghĩ lung tung được không? Ta chỉ cảm thấy như vừa tránh được một kiếp.”
Lục Vô Ưu lại gẩy lá trà thêm vài lần, nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng.” Hạ Lan Từ nói: “Chàng hỏi đi.”
Lục Vô Ưu nói: “Nếu người đêm đó cứu nàng là người khác, nàng thành thân với hắn, thì cuộc sống của hai người có giống chúng ta bây giờ không?”
Hạ Lan Từ cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ lạ: “Nhưng chính là chàng mà, không phải người khác.”
Lục Vô Ưu đặt châm trà xuống một bên, đổi sang dùng kẹp trà, tiếp tục khơi lá trà.
“Là ta lo sợ không đâu, nghĩ đến những chuyện vô nghĩa… Nàng đừng quan tâm ta.” Lục Vô Ưu dừng lại một chút, nói với giọng điệu lơ đãng: “Không quan trọng lắm, có lẽ sáng mai ta sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Hạ Lan Từ ngồi ngay ngắn, còn hỏi rất nghiêm túc: “Không thể nói với ta sao?”
… Sao vào lúc này nàng vẫn cần mẫn học hỏi thế.
Lục Vô Ưu nói thầm một câu, buông kẹp trà xuống rồi ngẩng đầu lên, giọng điệu có phần nghiêm túc nói: “Nàng cảm thấy tối nay ta giận điều gì?”
Hạ Lan Từ cũng nghiêm túc trả lời: “Vì ta không xử lý tốt đào hoa nát, gây phiền phức cho chàng, còn làm chàng mất mặt nữa.”
Lục Vô Ưu nghe nàng trả lời xong, im lặng một lúc mới lên tiếng. “Không, bởi vì nàng là đồ ngốc.”
Hạ Lan Từ hỏi: “…? Sao đột nhiên chàng lại mắng người.”
Lục Vô Ưu giải thích: “Đây không phải là mắng người, chỉ là một dạng than phiền…”
… Nàng đã nghe từ này nhiều nhất là khi dùng để miêu tả ca ca mình, tuy là ca ca nàng cũng không để ý lắm.
Biểu cảm của Hạ Lan Từ có chút phức tạp, nàng nói: “Hôm nay chàng có ý kiến hay bất mãn gì với ta, chúng ta hãy nói rõ một lần, đừng cất giấu… tránh cho sau này lại nảy sinh hiềm khích.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu không phải do ta, rốt cuộc chàng tức giận vì cái gì?”
Lục Vô Ưu dứt khoát đẩy cả bếp trà nhỏ sang bên cạnh, dựa ra sau nói: “… Đã bảo với nàng rồi, chỉ là ta lo sợ không đâu thôi.”
Thường ngày Hạ Lan Từ cũng không phải loại người truy hỏi đến cùng, chỉ là nàng cảm thấy tối nay Lục Vô Ưu đặc biệt khác lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-167.html.]
Như thể hắn muốn nắm bắt điều gì đó, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến.
Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng cứ nói ra, để ta san sẻ giúp chàng một phần cũng được.”
Đôi mắt nàng nhìn qua trong veo, thuần khiết không chút tạp chất.
Nếu là bình thường, có lẽ Lục Vô Ưu sẽ muốn xoa đầu nàng, nhân tiện còn có thể …
Hắn lấy lại bình tĩnh, vẫn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nói: “Hạ Lan Từ, nàng cảm thấy… hiện tại là cuộc sống mà nàng muốn trải qua sao?”
Hạ Lan Từ mơ hồ, nói: “Đương nhiên, chẳng lẽ chàng có gì không hài lòng với hiện tại sao?”
Bỏ qua những khúc mắc ban đầu, Hạ Lan Từ không có chỗ nào bất mãn với Lục Vô Ưu và cuộc hôn sự này – thậm chí có nhiều lúc còn vượt xa kỳ vọng của nàng. Ban đầu gả cho Lục Vô Ưu, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả hai sẽ không ưa nhau, suốt ngày cãi vã, khó khăn sống tạm bợ qua ngày, nhưng thực tế khi chung sống, mọi thứ lại hài hòa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Đương nhiên, trong quá trình đó, nàng cũng nhận ra lúc trước mình đã hiểu lầm Lục Vô Ưu không ít, trừ những lúc nói năng bừa bãi trước mặt nàng thì Lục Vô Ưu thật sự là một người rất tốt.
Dù không cần nói ra, nàng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của đối phương.
Hiện tại, ngoại trừ việc phải đối phó với đủ loại tình huống bất thình lình do đào hoa nát mang đến, thậm chí nàng cảm thấy chưa bao giờ hài lòng với cuộc sống
này đến vậy.
Lục Vô Ưu nói: “Ta muốn nói đến tự do hơn chút nữa, không phải bị vây khốn ở đây, không cần phải lo lắng từng lời nói, muốn cưỡi ngựa cũng phải lo lắng đề phòng… Ta không có ý ràng buộc nàng, ngay cả nàng muốn nói chuyện với tiểu Vương tử kia cũng là tự do của nàng…”
Hạ Lan Từ không khỏi lên tiếng: “Ta không muốn nói chuyện với hắn!”
“Ta biết nàng không có hứng thú với hắn, ta chỉ lấy ví dụ thôi…” Lục Vô Ưu lại như tự nói với mình: “Trước kia sao ta không phát hiện Kinh thành không thích hợp với nữ tử đến vậy… Nàng dường như cũng chưa từng thấy qua một cuộc sống tự do hơn.”
Hạ Lan Từ nói: “Nhưng ta… cảm thấy bây giờ mình đã rất tự do rồi.” Thậm chí nàng còn có thể cưỡi ngựa!
Lục Vô Ưu lắc đầu nói: “Đó là vì nàng chưa thấy qua, ở quê nhà của ta, nữ tử tập võ rất phổ biến và bình thường, có thể mang kiếm một mình hành tẩu giang hồ, cũng có thể thúc ngựa vung roi, mang kiếm đi khắp chân trời, muốn đi đâu thì đi đó, muốn nói gì thì nói đó, muốn ở cùng ai thì ở bên người đó, không cần bận tâm đến cái nhìn của người khác… Gặp chuyện bất bình có thể rút kiếm, một lời không hợp có thể đánh nhau, cho dù là nữ tử cũng có thể tranh cao thấp với nam tử.”
Hạ Lan Từ ngẩn ngơ, hỏi: “Không bị quan phủ bắt sao? Còn thanh danh của nữ tử thì sao…”
“Ta đã nói, ngoài phạm vi quản lý của quan phủ, thanh danh…” Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Thanh danh đều là tự tay mình dựng nên, dù cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng sẽ không ai phàn nàn.”
Hạ Lan Từ ngơ ngác nói: “Không có nơi như vậy…”
“Có.” Lục Vô Ưu khẳng định: “Cho nên nàng thực sự muốn ở lại đây sao? Tiểu Vương tử kia có vài điểm nói cũng không sai… Khi nàng cưỡi ngựa, thật sự giống một chú chim vừa thoát khỏi lồng, chỉ là thế giới của nàng chỉ lớn từng đó, không biết bên ngoài trời cao biển rộng. Ta từng nói với nàng, cha mẹ ta đã đi ra ngoài vùng lãnh thổ, đó là nơi xa hơn cả Đại Ung và Bắc Địch… Có rất nhiều cảnh vật mà người xưa chưa từng được lãnh hội, có lẽ người bình thường dành cả đời cũng khó mà thấy được.”
Hạ Lan Từ do dự hỏi: “Nếu đã tốt vậy, sao chàng còn đến đây…”
Lục Vô Ưu bình thản nói: “Bởi vì ta có chuyện muốn làm, nên sẵn lòng giới hạn phạm vi hoạt động của mình, dù có bị giáo điều và lễ tiết trói buộc, ta cũng không oán trách lời nào… Vậy còn nàng? Nàng thực sự bằng lòng ở lại đây sao? Hay vì nàng không có lựa chọn nào khác.”
Đầu óc Hạ Lan Từ có chút rối bời, nàng nói: “Bây giờ chàng hỏi ta, trong nhất thời ta cũng…”