Hơn nữa hai  đều thấy , trở về  chuyến  , tính cách của Hạ Lan phu nhân dường như càng thoải mái hơn,   là khoan dung rộng lượng, chỉ là đơn thuần  thèm quan tâm, cứ như những chuyện vặt vãnh hậu trạch  vốn  đáng để nàng lưu tâm, thật sự càng thêm xán lạn, rực rỡ hơn .
Nhược Nhan lấy hết can đảm : “Phu nhân,  thật sự  để tâm chúng  ?”
Hạ Lan Từ : “Để ý cái gì… À…” Lúc  nàng mới chợt nhớ  lo lắng của   lâu  đây, tuy là cuộc đối thoại  đó  thể tiếp tục, Lục Vô Ưu  qua cũng  thanh tâm quả dục lắm, nhưng… kỳ lạ là, hình như nàng  còn lo lắng như .
Xuất phát từ một loại tín nhiệm mà ngay cả nàng cũng  thể giải thích .
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc  : “Chuyện  cho đến nay  từng liên quan đến việc   để ý  , mà chỉ dựa … , tâm tư của Lục đại nhân.”
Tuy rằng tâm tư của   khó đoán.
Tối đến Lục đại nhân trở về, thấy phu nhân nhà   đang đấu tranh với việc thêu thùa, ban đầu  cũng  để ý, kết    đầu  thấy cây kim trong tay Hạ Lan Từ đ.â.m “phập” một cái  ngón tay, đầu ngón tay trắng nhạt lập tức xuất hiện một giọt máu.
Không  chuyện lớn gì, nhưng trong khoảnh khắc  , Lục Vô Ưu cũng cảm thấy như  nó đ.â.m .
“Không học  thì thôi.” Hắn  tới, cầm lấy khung thêu trong tay nàng, giọng điệu thản nhiên : “Có thể mua sẵn mà.”
Hạ Lan Từ  nghĩ : “Ta mới phát hiện thêu thùa cũng  quan trọng.” Nàng nghiêm túc : “Nếu   lưu lạc đến mức quần áo rách nát,  thể tự vá  thì khó coi lắm.”
Lục Vô Ưu nắm lấy ngón tay của Hạ Lan Từ đưa  miệng, hàm hồ : “Lần   tự  khâu là .”
Hạ Lan Từ  chắc lắm: “… Chàng  thêu thùa?”
Lục Vô Ưu đáp: “Không , nhưng   khâu miệng vết thương.” Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu khẽ  : “Ta  học y thuật ở quê nhà một thời gian, ngay cả ruột lòi   bụng rách cũng  thể khâu , chắc thêu thùa cũng  khó lắm.”
Hạ Lan Từ  khỏi : “… Không thể so sánh hai việc  với  !”
“Sao   ?” Lục Vô Ưu l.i.ế.m sạch chút m.á.u  đầu ngón tay nàng, hôn dọc từ ngón tay đến mu bàn tay, hôn nhẹ ở cổ tay, vô thức mang theo chút nhiệt độ,  đó  bắt đầu  năng bậy bạ: “Nàng  thể  với phu nhân của  chút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-162.html.]
“Ta đối xử với bản    mà.” Hạ Lan Từ mơ hồ: “Chàng đang  mê sảng gì ?”
Lục Vô Ưu áp sát  gần, thì thầm bên tai nàng: “So với nàng,  cảm thấy nó giống phu nhân của  hơn.”
Ban đầu Hạ Lan Từ còn  hiểu,  đó mới nhận   đang ám chỉ cái gì, mặt nàng lập tức nhuộm đầy ánh mây hồng với tốc độ cực nhanh.
Sau  đó, Hạ Lan Từ   thêm vài  “thủ công” cho , dù rằng con đường tự học thành tài dường như vẫn còn  xa xôi, nhưng   là     tiến bộ — ít nhất Hạ Lan Từ cảm thấy  vẫn  tiến bộ.
Chỉ là mỗi  xong việc mặt đều đỏ ửng, cảm thấy  thể  thẳng  .
Ngược , Lục Vô Ưu  nàng  cho ngày càng thoải mái, thậm chí còn  thầm bên tai nàng những yêu cầu của , cảm thấy nàng còn   gian để tiến bộ, đôi lúc  lên án nàng  đủ dịu dàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy    dịu dàng !
Trong những lúc đó, phần lớn cảm xúc là căng thẳng,    thể   bình tĩnh !
Lục Vô Ưu còn thường ôm hôn nàng cọ sát, cuối cùng cả hai đều áo quần xộc xệch, Lục Vô Ưu thì mang dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Hạ Lan Từ rút cổ tay   khỏi tay ,  tóm lấy khung thêu, đỏ mặt : “Đừng quan tâm , việc   khó,  chắc chắn  thể học , sẽ …” Nàng cố gắng bình tĩnh : “Sẽ   khó dễ phu nhân .”
Lục Vô Ưu thấy nàng kiên quyết thì thuận theo: “Được ,  nàng  chậm một chút, đừng gấp gáp quá. Chưa học  ngay cũng  , dù  con  cũng  thể học   thứ một cách nhanh chóng.” Hắn nhớ tới cái gì: “ , ngày cưới của Thiếu Ngạn chỉ còn vài ngày nữa, y cũng  gửi  mời cho , nàng   cùng   xem náo… khụ, việc vui ?”
Hạ Lan Từ giật  nhớ ,  khi  ngoài Lục Vô Ưu   ngày cưới của Lâm Chương và Ngụy Nhị tiểu thư   định .
Nàng như phản xạ  điều kiện mỗi khi  đến tên Lâm Chương, lập tức cảm thấy y thật xui xẻo.
Rõ ràng là bỏ qua việc hôn nhân, Lâm Chương cũng xem như xuất  danh môn, gia thế  , tuổi trẻ  đỗ đạt,  thể xem là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, nhưng   tại   xui xẻo đến …
“… Hôn lễ của y, chắc là sẽ  xảy  chuyện gì nữa chứ? Ngụy Nhị tiểu thư  thật sự đồng ý ?”
Dù  thì chuyện Thế tử Tào Quốc Công  ầm ĩ trong tiệc cưới lúc ,   đều nhớ rõ như in, đến giờ Vân Dương Quận chúa vẫn  chịu tái giá,  lẽ  sinh  một nỗi sợ hãi nhất định đối với hôn lễ.
Lục Vô Ưu mỉm  : “Đi thì sẽ  thôi.”