Hạ Lan Từ vốn định giao quan phục của  cho Sương Chi khâu , nhưng cuối cùng nghĩ đến Lục Vô Ưu  tin tưởng  như , chi bằng thử khiêu chiến bản  một , vì  nàng mang theo cảm giác tay nghề nữ công   chút tiến bộ của , tự   tay.
Kết quả vô cùng thê thảm, chỉ  thể  là miễn cưỡng vá  lỗ thủng, đường khâu cong cong vẹo vẹo như những con giun, đến chính nàng cũng  đành lòng .
Lục Vô Ưu cầm chiếc áo ngoài   hồi lâu, vui mừng khôn xiết : “Tay nghề của Hạ Lan tiểu thư thực sự  xuất sắc.”
Hạ Lan Từ chịu khuất phục: “Chàng tìm    một cái khác .”
“Không cần.” Lục Vô Ưu : “Ta quyết định sẽ mặc nó, trông  giản dị, mặc  ngoài chắc chắn  ai nghi ngờ sự thanh liêm của .” Nói xong,  lập tức mặc áo  .
Hạ Lan Từ: “…” Trong lòng   che mặt vì  hổ. Nàng…   chắc chắn sẽ tiến bộ!
***
Sau một tháng đo đạc oanh oanh liệt liệt, cuối cùng gần như  xong.
Khi chuẩn  lên đường hồi phủ, vì danh tiếng bên ngoài của Lục Vô Ưu, một phu tử ở thư viện địa phương,  từng là đồng học với ,  cật lực mời  đến chỉ dạy học trò và bình luận văn chương.
Dù  cũng  còn việc gì , Lục Vô Ưu cũng chẳng  lý do gì để từ chối nên  nhận lời.
Hạ Lan Từ  ngờ Lục Vô Ưu  gọi nàng  cùng.  chẳng bao lâu, nàng  hiểu .
Trước mặt Lục Vô Ưu, các học trò xếp hàng dài để chờ xem văn chương  thể  thấy điểm cuối,    bàn mà thư viện chuẩn  sẵn, vỗ  vị trí bên cạnh, : “Vị  là phu nhân , văn chương cũng   tồi, nếu các ngươi  kịp đưa cho  xem, cũng  thể tìm nàng.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng cứ tưởng rằng  chỉ đến đây để  vật trang trí thôi. “Thật sự  thể hỏi ?”
“Phu nhân xinh  như ,  cần che mặt ? Đây là…   thể  trực tiếp ?”
“Ta  dám tiến lên… Ta sợ     gì!” “Ta cũng thế…”
“Sao lá gan các ngươi đều nhỏ quá ! Các ngươi   thì  !”
Hạ Lan Từ thấp thỏm chờ một hồi lâu, cuối cùng thấy một  tử thư viện  nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi, mặt đỏ bừng, hai tay giơ cao bài văn đưa cho nàng.
Khi nhận lấy bài văn, nàng dần bình tĩnh , lúc  nàng   nhiều bài văn như ,  thể để lộ sự yếu kém ở đây , nghĩ , Hạ Lan Từ tập trung xem xét, nhanh chóng tìm  vấn đề  từ tốn mở miệng.
Âm sắc nàng nhẹ nhàng, êm tai và  vặn, tạo cho   một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
“Ngươi thật sự đến hỏi? Thế nào thế nào! Cách gần như   cảm giác gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-157.html.]
Đệ tử đó gãi đầu : “Ta chỉ tập trung  phu nhân ,  chú ý nhiều, nhưng…  cảm thấy những vấn đề nàng chỉ   hợp lý, ban đầu  cứ nghĩ nàng chỉ là…”
“Phu nhân của Lục đại nhân thực sự  thể chỉ dẫn văn chương ?” “Thật  giả? Ta cũng   hỏi!”
“Đợi ,  đến !”
Chẳng mấy chốc,  mặt Hạ Lan Từ cũng xếp một hàng .
Nàng uống  bên cạnh,   bài   , tốc độ của nàng chậm hơn Lục Vô Ưu, nhưng  kiên nhẫn hơn.
Lục Vô Ưu bên cạnh thì  nhanh như gió,  xong là bắt đầu giải thích luôn, xong một  lập tức đổi  khác ngay.
Hạ Lan Từ cảm thấy vì ít  đến tìm nàng, nên cũng  gấp gáp,  thể từ từ trả lời và thảo luận thêm vài câu, nhưng  nhanh nàng  phát hiện hàng  xếp  mặt nàng dần dần dài hơn cả hàng   mặt Lục Vô Ưu
—  nhiều   khi  bên   xong thì lập tức qua bên  xếp hàng.
Nàng  bối rối, kéo tay áo của Lục Vô Ưu : “Hay là  vẫn nên che mặt  sẽ  hơn?”
Lục Vô Ưu dừng  động tác  nhanh như gió, động viên nàng: “Đừng lo, nhiều  như ,  thể đều đến vì khuôn mặt của nàng .”
Hạ Lan Từ hạ giọng xuống cực thấp: “… Vì tài hoa của  ?”
Lục Vô Ưu nhanh chóng đáp: “,  sai. Nắm bắt thời gian, nếu  đến tối cũng  xong .”
Hạ Lan Từ bỗng nhiên như  khích lệ.
Trong mắt nàng dần dần lóe lên một tia sáng, ngay cả lưng cũng thẳng hơn , tốc độ  bài và tốc độ  cũng bắt đầu nhanh dần.
Hai  họ  nhanh như bay,  bên cạnh  nghị luận xôn xao.
“Tuổi tác của Lục đại nhân và phu nhân đều  trẻ, dáng dấp   mắt như , đúng là vợ chồng hòa hợp, cặp đôi thần tiên ?”
“Thật ngưỡng mộ quá,   nếu  đỗ Trạng nguyên, liệu  cưới  phu nhân giỏi giang  ?”
“… Sao ngươi  nghĩ xem   sẽ  Nội các   quan lớn ở Lễ Bộ thì  hơn?”
“Nói thật,     từng nghĩ nữ tử  sách  oai phong như ,    về học tại nhà,  sẽ  với cha để các   cũng đến .”
“Ngươi   Hạ Lan phu nhân   ,  trật tự, lý luận rõ ràng,  nghĩ nếu   nữ tử   dự thi,  khi nàng  thể đỗ Cử nhân  Tiến sĩ  chừng.”
“Trong thiên hạ,    một cặp phu thê xứng đôi tới  chứ!”