PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:04:56
Lượt xem: 72
Dường như để chứng minh lời hắn ta nói, đám dân binh xung quanh không thèm quan tâm sự sống c.h.ế.t của hắn ta, lập tức đi bắt những người khác, đặc biệt là Hạ Lan Từ, gần như khi vừa nhìn thấy nàng, trong mắt của những kẻ mặt mày đầy vẻ hung ác này lập tức hiện lên vẻ tham lam.
Ngay cả trong mơ cũng chưa từng có tiểu mỹ nhân thế này, chỉ cần nhìn thêm một chút cũng cảm thấy mình lời to rồi.
Lục Vô Ưu tiện tay ném tên quản sự sang một bên, nắm lấy cổ tay Hạ Lan Từ, kéo nàng xông qua đám người chạy ra ngoài, Hạ Lan Từ bị hắn kéo lảo đảo, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức nhấc váy lên chạy nhanh theo hắn..
Nói là bị bao vây, thực ra người cũng không nhiều đến vậy, Lục Vô Ưu cứ như không gì cản nổi, liên tiếp đẩy ngã mấy người, mở ra một con đường, dẫn theo Hạ Lan Từ cùng nhau thoát ra khỏi tửu lầu.
Nàng chạy trốn mà tim đập điên cuồng. “Chàng…”
Hạ Lan Từ vốn định nói không phải hắn có võ công cao cường sao, nhưng nghĩ lại thì dù sao hai người ‘song quyền khó địch tứ thủ’, đối phương đông người, có lẽ hắn cũng không thể đánh lại hết, nàng nhất thời hiểu rõ, càng cảm thấy vừa rồi nguy hiểm vô cùng, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Vô Ưu, thở dốc nói: “Chàng không sao…” Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy trên cánh tay hắn có một vết thương đang chảy máu, chắc là vừa rồi khi đẩy văng người khác đã bị binh khí vô tình làm bị thương.
“Đợi đã…”
Hạ Lan Từ nhìn miệng vết thương của hắn thì lo lắng vô cùng.
Lục Vô Ưu tưởng nàng lo lắng cho các quan viên khác, nên nhanh chóng nói: “Là ta tự gây hấn, ta chạy rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi theo ta trước, sẽ không gây khó dễ cho các vị đại nhân khác nhanh vậy đâu, bọn họ còn có thể bàn bạc thêm chút nữa… Chuyện lương thực cứu trợ trước đây, Thánh thượng đã phát giác có điều bất thường, nên phái ta tiện thể đến điều tra, tối qua ta đã truyền tin cho Tuần án Ngự sử, nhờ ông ấy phái binh đến, nhưng có lẽ còn chưa đến… Vừa rồi nhiều người quá, ta không tiện dùng võ công, giờ phải dẫn dụ bọn chúng rời đi trước…”
Hắn còn chưa dứt lời thì truy binh đã đuổi đến nơi. Lục Vô Ưu nói tiếp: “Lên đây, ta bế nàng.”
Hạ Lan Từ nhớ đến vết thương trên cánh tay hắn, lập tức nói: “Không cần, ta có thể chạy được, chàng chạy mau, đừng nhiều lời!”
Nàng thở dốc không ngừng, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Lục Vô Ưu không nói thêm gì nữa, nắm tay nàng, cố ý giảm tốc độ để dẫn dụ bọn lính theo sau, mỗi lần đều giống như sắp bị bắt được, lại lập tức tránh thoát.
Hạ Lan Từ theo sát bên cạnh hắn, vừa dừng vừa chạy, lòng dạ như có lửa đốt, chân tay mỏi nhừ, nhưng lại cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng thêm một lát.
Không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng quan binh đến gần, phía xa có người hô to: “Tuần án Ngự sử đại nhân đến rồi, mau tránh ra!”
Bọn truy binh đuổi theo cũng lập tức dừng lại, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Chờ khi tiếng động của bọn truy binh biến mất, Hạ Lan Từ đang ở một con hẻm tối tăm, áp sát vào n.g.ự.c Lục Vô Ưu, tiếng hít thở vô cùng hỗn loạn, trên trán
đều là mồ hôi, ngược lại là Lục Vô Ưu, ngoại trừ một vết thương nhỏ trên người thì còn lại đều không sao hết.
Cửa hẻm nhỏ hẹp, hai người thật sự kề sát gần nhau.
Lục Vô Ưu đưa tay vuốt phần tóc ướt mồ hôi trên trán nàng, bỗng nhiên cười nói: “Vừa rồi có phải hơi căng thẳng không?”
Hạ Lan Từ ngẩn người, sau đó gật đầu.
Lục Vô Ưu đưa tay vén những sợi tóc ướt đẫm trên trán nàng, nói: “Nàng tiến bộ rất nhanh, nói không chừng hơn mười năm sau thật sự có thể học được võ nghệ, trở thành một cao thủ.”
Hạ Lan Từ thực sự đến cả sức để nói cũng không còn, sau khi thả lỏng, nàng chỉ muốn trượt xuống ngồi trên mặt đất, toàn bộ sức lực đều dựa vào bàn tay đang nắm lấy của Lục Vô Ưu, nghe thấy giọng nói ung dung của hắn, nàng mới đứt quãng lên tiếng: “Vừa rồi chàng không sợ sao… Vết thương của chàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-155.html.]
“Trên người ta có vết thương? À, cái này ấy à, không cần để ý, về phần sợ…” Lục Vô Ưu thì thầm bên tai nàng: “Thật ra có thể không khiêu khích, kéo dài thời gian cũng được, nhưng ta cảm thấy… muốn có chút kích thích, nàng cảm thấy kích thích không?”
Hạ Lan Từ ngẩn ra một lúc, nàng hoàn toàn không ngờ lý lại là lý do này.
Lục Vô Ưu cũng khẽ thở dốc, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, hắn không nhịn được mà khẽ l.i.ế.m dọc theo vành tai nàng.
Hạ Lan Từ lập tức run lên.
Lục Vô Ưu thấy nàng không có phản ứng, lại l.i.ế.m thêm một cái, như đang thưởng thức một cánh hoa.
Một loại cảm xúc không rõ là tức giận hay sự xúc động gì khác, Hạ Lan Từ nhìn vào cổ Lục Vô Ưu gần trong gang tấc, không nhịn được há miệng, hơi nghiêng đầu, cắn xuống một cái.
Lục Vô Ưu hơi kinh ngạc quay đầu lại, không còn để ý đến việc l.i.ế.m tai nàng nữa.
Hạ Lan Từ cắn vào vị trí cổ của hắn, theo động tác quay của hắn, ngay lập tức chuyển sang phần yết hầu.
Hắn cất lời, nuốt nước bọt, thậm chí hơi thở cũng làm nơi đó nhẹ nhàng chuyển động, yết hầu vốn là một trong những điểm yếu của người tập võ, trái cổ của Lục Vô Ưu khó nhọc chuyển động, hắn cảm nhận rõ ràng răng của nàng đang khẽ chạm vào phần xương yết hầu nổi lên.
“… Hạ Lan tiểu thư, nàng muốn làm gì?”
Hạ Lan Từ ậm ờ nói: “Có chút tức giận, muốn cắn chàng.”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc, mặc cho nàng cắn, nói: “Nàng có biết không, như vậy không giống cắn, mà giống như tán tỉnh hơn.”
Hạ Lan Từ ngẩn ra, sau đó từ từ buông lỏng môi.
Lục Vô Ưu ngửa cổ, âm sắc khàn khàn: “Buông ra rồi sao, không cắn nữa? Hay là… nếu nàng muốn cắn chỗ khác cũng được, con người ta rất dễ nói chuyện, nếu nàng giận thật thì muốn cắn chỗ nào trên cơ thể ta cũng được.”
Hạ Lan Từ cảm thấy lời hắn nói có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nghe ra được.
Hơi thở của nàng dần dần ổn định lại, ngoài cảm giác bỏng rát trong lồng n.g.ự.c thì không còn cảm thấy khó chịu gì khác, Hạ Lan Từ lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Ta không muốn làm tổn thương chàng thật, chỉ là… có chút kích động.”
“Không sao, ta cũng thường xuyên kích động.” Lục Vô Ưu an ủi mà không suy nghĩ: “Nàng không cắn nữa thật sao? Ta ước chừng nếu nàng muốn làm tổn thương ta còn phải tốn chút sức, bình thường nói năng bén nhọn, lúc này miệng chỉ còn lại mềm mại… Nhưng mà, nếu nàng muốn làm ta bị thương thật cũng không sao…”
Hạ Lan Từ rời khỏi tư thế dính sát với hắn, nàng im lặng một lúc rồi nói: “Ngoài cánh tay ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Lục Vô Ưu khẽ nâng đôi mắt đào hoa sóng sánh men say nhìn nàng, rõ ràng vừa rồi uống nhiều rượu cũng không thấy ánh mắt hắn ngập nước thế kia, lúc này lại giống như uống thêm trăm ngàn chén, hắn nói: “Ta cũng không biết, vết thương đó không đau không ngứa… Nếu nàng muốn biết, có thể trở về tự mình xem.”
Hạ Lan Từ do dự một chút rồi nói: “… Vậy cũng được.” Lục Vô Ưu: “…?” Được thật không?
Hạ Lan Từ hơi đau lòng nói: “Còn bộ quan phục này của chàng hình như cũng… rách tươm hết rồi.”
Nếu quan phục bị hỏng, triều đình sẽ không cấp lại, phải tự bỏ tiền ra may mới, mà giá cả thường không rẻ.
Lục Vô Ưu nói theo bản năng: “Vậy nàng về giúp ta vá lại.” Hạ Lan Từ: “…?” Chàng thật sự cảm thấy ta làm được sao?