Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 154

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:04:42
Lượt xem: 69

Mấy ngày trước, mọi người đã quen nhìn nàng mặc y phục thô ráp màu nâu, lần này nàng lại thay trở về bộ y phục thường ngày, áo trắng váy trắng, lập tức, khí chất tiên tử mấy ngày trước có phần phai nhạt lại trở về với nàng.

Quả thật là sáng trong như vầng trăng trên cao, cao không thể với, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt người qua lại.

Lục Vô Ưu nói: “Nàng mặc như thế này ta vẫn thấy quen hơn.” Hạ Lan Từ đáp: “… Nhưng trước đó mặc như vậy sẽ tiện hơn.”

Lục Vô Ưu quay đầu ngắm nhìn nàng một lúc rồi nói: “Vậy tại sao bây giờ nàng lại thay đổi?”

Hạ Lan Từ nói: “À, vì phải đến dự tiệc, sợ… làm chàng mất mặt.” “…”

Lục Vô Ưu im lặng một lúc, sau đó không nhịn được mà bật cười, trong lòng ngứa ngáy muốn hôn nàng, nhưng trước mặt bao người lại không thích hợp, bèn chỉ thì thầm bên tai nàng: “Yên tâm, ta cảm thấy lúc nào nàng cũng không thể làm ta mất mặt đâu.”

Rượu và thức ăn đã được dọn lên bàn, mọi người đều đang vui vẻ uống rượu, vì ghế lô khá rộng, bên cạnh còn có biểu diễn nhạc cụ, hai nữ tử chơi đàn đeo mạng che mặt, ngón tay thon thả khẽ gảy đàn, ngân nga tiếng hát uyển chuyển.

Hạ Lan Từ thì chú tâm ăn uống, tất cả lời mời rượu hướng đến nàng đều bị Lục Vô Ưu chặn lại.

Hắn dường như có tài năng thiên bẩm trong việc xã giao, lời nào đến cũng đều có thể ứng đối một cách lịch sự và khéo léo, nâng chén rượu uống sảng khoái hơn bất cứ ai.

Lần đầu tiên Hạ Lan Từ tận mắt chứng kiến tửu lượng của Lục Vô Ưu, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, còn giúp nàng chắn rượu, trong lúc nâng ly đổi chén, gần trăm ly rượu trôi xuống bụng, nhưng sắc mặt của Lục Vô Ưu vẫn không hề thay đổi.

Nàng quan sát Lục Vô Ưu biểu diễn một hồi, sau đó ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Chàng uống như vậy thực sự không sao chứ?”

Lục Vô Ưu thấp giọng trả lời nàng: “Nàng lo hơi sớm rồi, bây giờ ta mới chỉ uống được vài chén, còn chưa tính là khai vị nữa.”

Hạ Lan Từ khích lệ hắn: “Vậy chàng cố gắng lên.”

Lục Vô Ưu nâng chén rượu nói: “… Nàng không định quan tâm ta thêm vài câu sao?”

Hạ Lan Từ cân nhắc: “Trở về ta sẽ nấu canh giải rượu cho chàng.” Lục Vô Ưu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đúng lúc này, chỉ thấy tên quản sự vỗ tay, từ phía sau xuất hiện mấy nữ tử dung mạo mỹ miều, y phục mát mẻ, trong tay mỗi người cầm một bình rượu vàng ngọc, mỉm cười tiến đến mời rượu.

Nhưng khi đến chỗ Lục Vô Ưu, mắt một cô gái trong đó sáng lên, còn chưa kịp tươi cười quyến rũ thì đã thấy Hạ Lan Từ ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt ả ta lập tức thay đổi, đành phải miễn cưỡng đi mời người khác.

Lục Vô Ưu vừa thưởng thức rượu, vẻ mặt vừa dần trở nên lạnh nhạt khó nhận ra.

Những người xung quanh đều đã ngà ngà say, lại có giai nhân bên cạnh mời rượu nên càng thêm hứng khởi, thậm chí có một nữ tử ngồi thẳng vào lòng một vị quan viên, dùng miệng để đút rượu, Hạ Lan Từ thấy vậy thì tròn mắt kinh ngạc.

Tên quản sự không uống nhiều, vẫn tươi cười nói: “Các vị đại nhân đến đây là khách, dọc đường cũng đã vất vả nhiều, nếu tiệc rượu còn chưa hài lòng, tiểu nhân còn có chút lễ mọn muốn tặng.”

Lại có người mang lên vài hộp gỗ nhỏ trông không mấy bắt mắt, nhưng khi mở ra, bên trong đặt những thỏi vàng óng ánh.

Quả thật là lóa mắt, cũng đủ làm người ta tỉnh táo.

Tên quản sự nói: “Các vị đại nhân yên tâm, vàng này đã được đúc lại, tuyệt đối không thể truy ra nguồn gốc, một chút tâm ý nhỏ để bày tỏ sự tôn kính, chỉ hy vọng…” Hắn lấy ra một cuốn sổ ghi chép: “Hy vọng các vị đại nhân khi đo đạc có thể tham khảo đề nghị của tiểu nhân một chút.”

Hạ Lan Từ ngừng thở.

Tiếng rượu hài hòa trong phòng vừa rồi cũng nhất thời yên tĩnh lại. “Chuyện này e là không thích hợp lắm…”

“Có gì không thích hợp chứ, các vị đại nhân cũng đã uống rượu, thức ăn cũng nếm qua, mỹ nhân cũng đã ngắm.” Tên quản sự cười nói: “Quan viên Đại Ung

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-154.html.]

không được phép mua vui ở thanh lâu, những vị cô nương này đều là những người nổi tiếng trong hoa lâu, tiểu nhân cũng phải tốn không ít công sức mới mời được họ đến đây.” Hắn nâng chén lên uống một ngụm, mới nói: “Nghe nói thôn trang bên cạnh gặp phải thổ phỉ, trong lòng tiểu nhân cũng rất lo lắng, không biết nửa đêm chúng ta có gặp phải chúng không, nếu gặp thật thì phải làm sao đây?”

Lúc này, ngoài cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giống như cả tửu lâu đã bị bao vây.

Tên quản sự nói tiếp: “Còn nghe nói, có một nhóm quan viên đi đo đạc, trên đường gặp phải đá lở, không kịp né tránh, cả đoàn người đều bị chôn vùi trong bùn đất, nơi này của bọn ta xưa nay thường xảy ra tai nạn, lở đá ấy mà, vùng ngoại thành cũng có đấy…”

Mọi người đều đã nghe qua tin này, chỉ cho là tai nạn ngoài ý muốn, ai ngờ có thể không phải là do tai nạn, mặt mày ai nấy đều thay đổi.

Chỉ có Lục Vô Ưu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Hắn đột nhiên lên tiếng: “Bổn quan muốn hỏi, vị Huyện lệnh trước đây của các ngươi c.h.ế.t thế nào? Trước khi đến đây, ta đã tra qua hồ sơ, nói là khi cứu trợ thiên tai, Huyện lệnh đã c.h.ế.t do tai nạn, sau đó một khoản tiền cứu trợ cứ vậy không cánh mà bay, lại nói ông ấy tham ô sau đó sợ tội tự sát, có phải như vậy không?”

Sắc mặt tên quản sự cũng thay đổi, sau đó lại cười nói: “Trạng nguyên lang biết quá nhiều cũng không tốt lắm đâu, tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của người khác, nhìn thê tử xinh đẹp bên cạnh mình xem, vừa mới cưới vào cửa, thê tử mỹ lệ như vậy, ngươi nỡ để nàng cùng xuống hoàng tuyền sao?”

Hạ Lan Từ thấy Lục Vô Ưu bình tĩnh như vậy, cũng biết hắn có đủ tự tin, bèn thản nhiên nói: “Ta thì chẳng có vấn đề gì.”

Tên quản sự đang đe dọa: “…?”

Lục Vô Ưu cũng nói: “Phu nhân đã nói như vậy, bổn quan còn phải sợ gì nữa.” Hắn đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói: “Hay là thử làm thật chút nhỉ?”

Các quan viên xung quanh gần như đều bị dọa cho ngây người. Này là nghé con mới sinh không sợ cọp mà!

Cũng quá liều lĩnh rồi!

Không phải vừa rồi ngươi còn xã giao rất khéo léo sao, bây giờ sao không giả vờ đối đáp vài câu nữa đi! Mọi người cùng nhau nghĩ cách! Đừng cứng rắn chống đối, kích thích đối phương vậy chứ!

Sắc mặt tên quản sự thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nhận ra không có cách nào giảng hòa với người này, lúc này cũng xé rách mặt, nói: “Ngươi muốn cá c.h.ế.t lưới rách thì ta cũng hết cách, vào hết đi!”

Hắn ta nói xong, mấy cánh cửa trong phòng liền bật mở.

Trước sau đều bị đám dân binh cầm vũ khí bao vây, trên mặt lộ vẻ cướp bóc giống như không muốn sống nữa.

Trong mắt tên quản sự cuối cùng cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn ta nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Trạng nguyên lang, yên tâm, phu nhân ngươi xinh đẹp như vậy, ta sao nỡ để nàng c.h.ế.t chứ, chờ sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ…”

Hắn ta còn chưa dứt lời, một chén rượu đã bay thẳng tới đập thẳng vào mặt hắn, trong khoảnh khắc chén rượu vỡ tan, miệng hắn ta cũng bị đập đến đổ máu.

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Miệng sạch sẽ chút đi.”

Tên quản sự nổi giận gầm lên: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Ai ngờ Lục Vô Ưu lại như đi dạo trên sân vắng, bước tới trước mặt tên quản sự, một tay túm lấy cổ họng hắn ta, tên quản sự thậm chí còn chưa kịp phản ứng, các quan viên khác cũng rất khiếp sợ, thân thủ người trẻ tuổi đều nhanh vậy sao!

Hơn nữa, quả thật động tác của Lục Vô Ưu trông có vẻ bình thường, thậm chí tốc độ cũng không nhanh, nhưng không hiểu sao đối phương lại không thể né tránh — có lẽ là lớn tuổi thiếu rèn luyện.

“Tuy rằng ngươi khen phu nhân ta đẹp thì không có gì sai, nhưng nổi lên ác tâm thì không đúng rồi.”

Lục Vô Ưu bóp chặt cổ hắn ta, nói: “Mau xin lỗi đi.”

Chỉ có tên quản sự mới biết, ngón tay đang siết chặt yết hầu hắn ta kinh khủng đến mức nào, quả thật còn cứng hơn kìm sắt… Rõ ràng đã nói mấy tên quan này không giỏi võ công, thậm chí vị Trạng Nguyên lang này còn hơi ốm yếu…

Đây mà gọi là ốm yếu sao!?

Hắn ta vùng vẫy nói: “Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, cho dù ngươi g.i.ế.c ta cũng không thể thoát được…”

Loading...