“Thật  quen  ?”
Hạ Lan Giản cùng   theo cha  thư phòng,  đó mới lười biếng  tới gần Hạ Lan Từ, dùng quạt che mặt : “Ta  nhớ , Tiểu Từ,  từng ở Thanh Châu, tiểu tử     nổi tiếng ở Thanh Châu… chẳng lẽ cũng nổi danh…” Hắn do dự một lúc,  chắc chắn: “Vì gương mặt ?”
Hạ Lan Từ giọng điệu thản nhiên, thuật   chút cảm xúc: “Không, vì tài hoa.”
Hạ Lan Giản: “…?”
 
Hạ Lan Từ thực sự  chút ngạc nhiên: “Huynh  từng  bài văn của  ?”
“… Ta nên  ?”
“Huynh  sách ở Quốc Tử Giám… Bài văn của Giải nguyên năm ngoái   từng  qua một  nào ?”
Hạ Lan Giản ho khan hai tiếng.
Hạ Lan Từ   thêm nhận thức mới đối với cái tài  học thuật của ca ca , giọng điệu  cảm xúc  tiếp: “Tóm ,  chỉ cần    văn   là  . Hắn nổi tiếng với khả năng  nhanh, cầm bút là  thể  mà  cần suy nghĩ, hơn nữa  còn thông thuộc kinh sử, văn phong hoa mỹ, câu chữ sắc bén.”
Hồi đó nàng từng  tìm  trong bài văn chương của Lục Vô Ưu, nhưng xem mãi cũng  thừa nhận rằng,  thực sự   .
“Muội đánh giá  cao như  ?” Hạ Lan Giản kinh ngạc  đầu    như tiên nữ của , trong ấn tượng của  đây là  đầu tiên thấy nàng khen ai như ,  hồi tưởng  dung mạo của Lục Vô Ưu: “Chẳng lẽ  đối với …”
Hạ Lan Từ cũng  đầu  ca ca ruột của , ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
“… Không,   gì,   bừa thôi!”” Hạ Lan Giản mở quạt : “Trời nóng thật ha ha.”
***
Hạ Lan Cẩn dẫn   thư phòng trò chuyện  nửa canh giờ  chỉ giữ  Lâm Chương, cho mời những  khác  ngoài.
Bốn  bước  với biểu cảm khác , nhưng ba  trong  đó đều   thiếu niên  dung mạo nổi bật nhất với ánh mắt ngưỡng mộ, duy chỉ  Lục Vô Ưu là bình thản,  khác gì so với lúc mới  .
“Tễ An   Tổng hiến Đại nhân (*) đánh giá cao, tương lai  thể  là tiền đồ vô lượng.”
(*) Tổng hiến là tên gọi khác của Tả đô Ngự sử trong Đô sát viện
“Đáng tiếc tài học của   bằng Tễ An , chỉ ước mong   học thêm vài năm thì   cũng  đến nỗi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-15.html.]
Bọn họ  ngờ Hạ Lan đại nhân mời  đến phủ thực sự là để luận bàn về kinh sử!
Ai mà   ông  chính là Tiến sĩ từ hơn hai mươi năm ,  còn  hiểu rõ kinh sử điển cố. Trong cuộc hỏi đáp qua ,  mấy  lộ  sự lúng
 
túng, chỉ  Lục Vô Ưu và Lâm Chương là trả lời trôi chảy.
Sau đó, Hạ Lan đại nhân  hỏi bọn họ  mang theo bài văn nào bên   .
Kết quả Lục Vô Ưu   ưu thế  nổi bật bản  lên.
Hạ Lan đại nhân cầm bài văn của , vẻ mặt yêu thích  rời, khiến   đều ghen tị, chỉ ước ao    thế .
“Với sự đánh giá cao của Tổng hiến đại nhân đối với Tễ An ,   chừng sẽ mời   rể quý đấy…”
“Các   thấy  đó, dung mạo của Hạ Lan tiểu thư… thật đúng là tiên nữ giáng trần, cổ nhân từng  ‘nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc’, hôm nay   thấy .”
“Tễ An , …”
Trong sân của Hạ Lan phủ  vài gốc cây ngọc lan, lúc  hoa trắng phớt hồng nở rộ như ngọc khắc linh lung tinh xảo. Một cơn gió thoảng qua thổi bay làn hương thơm ngào ngạt, một cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống vai Lục Vô Ưu  nhanh chóng bay xa.
Qua song cửa sổ  thấy thiếu niên thanh nhã cao gầy đang bước dọc theo con đường đá, thực sự là bậc tuấn tú, tựa như cây ngọc lan  sân đình, thiếu niên như ngọc xuất chúng.
Tài học  bằng  đành, diện mạo cũng thua kém,      bực tức  đây?
Với dung mạo như Lục Vô Ưu, chỉ cần  đến kỳ thi đình, e rằng chỉ cần gương mặt  đủ giành  danh hiệu Thám hoa.
“Tễ An,  thực sự  ghen tị với …”
“Trong đám chúng , nếu   ai đó  tiểu thư Hạ Lan xem trọng, thì  ai khác ngoài …”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng phủi  cánh hoa rơi  vai, mỉm  : “Lời     vẻ đánh giá quá cao tại hạ .”
Mặc dù Hạ Lan Cẩn  thích văn chương của , nhưng  thật sự  xem xét hôm nay    là , do đó Lục Vô Ưu cũng    để trong lòng.
Tai  thính hơn  thường, lúc  vẫn  thể  thấy những câu hỏi mà Hạ Lan Cẩn đang khéo léo thăm dò Lâm Chương trong phòng,   khỏi nhếch môi , Lục Vô Ưu hờ hững nhấc mắt lên, đúng lúc  thấy bóng váy trắng như tuyết của thiếu nữ thoáng qua.
  lúc , bên ngoài cửa phủ đột nhiên truyền đến tiếng trống kèn rộn ràng.