Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:00:18
Lượt xem: 77

Hai người đang nói chuyện thì bỗng thấy một vị phu nhân trẻ tuổi nhanh chóng bước vào, lao đến ôm chầm lấy phu quân mình gào khóc: “Tướng công, rốt cuộc khi nào chàng mới có thể ra ngoài! Chàng không thể xảy ra chuyện gì được! Nhà chúng ta đều dựa vào trụ cột là chàng thôi đó!”

Vị quan trẻ tuổi ôm lấy phu nhân nhà mình, vừa lau nước mắt cho thê tử, vừa bất đắc dĩ nói: “Không sao, không sao hết, ôi trời, phu nhân nàng đừng khóc nữa.”

Phu nhân hắn vẫn liên tục dụi đầu vào người hắn, nước mắt làm ướt cả áo quan. Cảnh tượng lúc này vô cùng náo nhiệt và buồn cười.

Lục Vô Ưu: “…” Hạ Lan Từ: “…”

Những đồng liêu xung quanh đều nhìn với vẻ tràn đầy thích thú, cứ như đây là thứ gia vị duy nhất làm phong phú thêm cuộc sống tẻ nhạt của họ.

Lục Vô Ưu khẽ nói với vẻ háo hức muốn thử: “Hay là chúng ta cũng…” Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng nói: “… Ta không khóc được như vậy.”

Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Chỉ ôm một cái thôi mà…” Nói xong, hình như hắn nhớ ra điều gì đó: “Thôi quên đi… Hai ngày rồi ta chưa tắm, để ta xem tướng tay cho nàng vậy.”

Hạ Lan Từ nói: “Không phải chàng vừa nói không biết xem sao?” Lục Vô Ưu cười đáp: “Thật ra cũng biết một chút, chỉ một chút thôi.” Hạ Lan Từ tùy ý cho Lục Vô Ưu mở bàn tay mình ra.

Tóc mai của Lục Vô Ưu buông xuống từ hai bên thái dương, hắn cúi đầu nhìn một lúc rồi nói: “Đường chỉ tay của nàng rất trắc trở, nhưng…” Đầu ngón tay của hắn khẽ lướt qua lòng bàn tay nàng: “Từ nơi này có thêm một đường, vận mệnh về sau sẽ suôn sẻ hơn nhiều, từ đây đến đây… gần như đan vào nhau, sao ta cảm thấy có chút giống ta.”

… Quả nhiên hắn chỉ toàn nói bậy thôi.

Lòng bàn tay Hạ Lan Từ có chút ngứa, nàng không nhịn được cuộn tròn đầu ngón tay lại, nói: “Chàng còn gì khác muốn nói nữa không?”

Lúc này Lục Vô Ưu mới ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ xinh đẹp có đôi phần thẹn thùng trước mắt, màu sắc của đôi mắt đào hoa hơi nhạt nhưng lại sáng rực rỡ, dần dần cong thành một đường cong đẹp mắt, hắn nói: “Lần sau đến thăm ta, à, nhớ mang cho ta một bình rượu.”

Gần như Hạ Lan Từ vừa đi khỏi, mấy đồng liêu đã vây quanh hắn.

“Nói thật, đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy vị kia nhà huynh gần đến vậy.” “Dù vẫn biết Tễ An huynh đã cưới nàng, nhưng thật sự trông thấy vẫn…”

“… Thật hâm mộ quá đi.”

“Không ngờ nàng thật sự đến thăm huynh, ta còn tưởng một nữ tử như nàng sẽ không dính dáng đến những chuyện trần tục thế này, chỉ được tôn thờ trên cao,

ngày thường chỉ ngâm thơ ngắm cảnh, uống sương sớm và ăn cánh hoa thôi chứ…”

Ngón tay Lục Vô Ưu vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ tay Hạ Lan Từ.

Hắn cười nhã nhặn nói: “Các vị nghĩ nhiều rồi, phu nhân của ta chỉ có chút thẹn thùng thôi, ngày thường ở trong phủ, nàng ấy rất hoạt bát — à, đương nhiên có lẽ các vị không thấy được.”

***

Sau khi trở về, Hạ Lan Từ lại đến thăm thêm vài lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-148.html.]

Lục Vô Ưu đã ở trong nha môn Đô sát viện khoảng mười ngày, cũng không bị thẩm vấn nhiều, đúng như lời hắn nói, giống như chỉ để xoa dịu cơn giận của quyền quý, bởi vì sau khi tấu chương được dâng lên, Thánh thượng lập tức bắt đầu hạ lệnh thẩm tra đất đai của các quyền quý trong Kinh.

Cuộc điều tra này gây náo loạn khắp nơi, tất cả huân thích có liên quan đều bắt đầu vận dụng các mối quan hệ của mình.

Trong thời gian ngắn, những công hầu khanh tước đến tìm Thánh thượng khóc lóc kêu oan gần như phải xếp hàng dài để được diện Thánh, càng miễn bàn đến những cung phi trong hậu cung có người nhà bị liên lụy đến, ai có thể thổi gió bên gối đều bắt đầu ra sức mà thổi lớn, ngay cả những vị thái giám đứng đầu Tư lễ giám cũng ít nhiều dẫn dắt câu chuyện về vấn đề quyền lực khuynh đảo và tranh giành phe phái, nói trong nói ngoài đều là mấy vị quan trẻ tuổi này không hiểu chuyện, bị người khác lợi dụng, chuyện này nào có nghiêm trọng như vậy, tất cả đều chỉ là những lời báo cáo phóng đại.

Những tấu chương lật lại chuyện cũ và buộc tội các quan viên cũng đến dồn dập như tuyết rơi.

Nhưng Thánh thượng giống như đã quyết tâm.

Đúng lúc này, Vệ Quốc Công chủ động dâng tấu, nói rằng một số trang viên ở ngoại ô Kinh thành của mình do thuộc hạ quản lý không tốt, tự tiện chiếm đoạt một số ruộng tốt của dân, nay đã nghiêm trị bọn thuộc hạ và bù đắp số lương thực chưa nộp, đặc biệt dâng tấu tạ tội.

Quyền quý trong Kinh sau khi nghe tin lập tức cùng hành động, thấy vậy, một số người đã bắt đầu d.a.o động — dù sao số mẫu ruộng tốt được ghi trong tấu chương cũng chưa phải là tất cả.

Những kẻ nhát gan thì lập tức học theo Vệ Quốc Công, đồng loạt dâng tấu nộp một phần lương thực.

Phần lớn những kẻ còn lại vẫn đang quan sát tình hình.

Không ngờ, Thánh thượng lại hành động với tốc độ nhanh như chớp, xử lý hai vị quyền quý không chỉ chiếm đoạt ruộng đất mà còn giấu giếm không báo, còn ngầm dung túng cho gia nhân đánh c.h.ế.t người. Những huân thích này lại không

có chỗ dựa vững chắc, Thánh thượng thật sự đã lệnh cho Cẩm Y Vệ tới tịch thu tài sản, bản thân huân thích và gia quyến thì bị giam vào Tông Nhân Phủ, tất cả tôi tớ trong phủ đều bị giải đến chiếu ngục để thẩm vấn, cảnh tượng khóc lóc thê thảm ấy khiến những người đến vây xem đều kinh hồn bạt vía.

Sau khi g.i.ế.c gà dọa khỉ, hầu hết các quyền quý trong Kinh thành đều lần lượt nộp lại số lương thực còn thiếu, ai không đủ lương thực thì quy đổi thành bạc để bù vào.

Hộ Bộ lập tức cho người đi kiểm kê, tiếp đó chuyển lương thực đi cứu trợ thiên tai.

Nhận thấy đại thế đã mất, các quan viên trẻ tuổi dâng sớ bị giam giữ ở Đô sát viện cũng lần lượt được thả ra.

Khi Lục Vô Ưu trở về, hắn còn hơi tiếc nuối nói: “Vệ Quốc Công trả món nợ ân tình này cũng nhanh quá.”

Thật ra điền trang của Vệ Quốc Công chủ yếu không nằm ở ngoại thành, cho nên việc bổ sung lương thực cũng khá nhanh chóng.

Hạ Lan Từ hỏi: “Lá thư này của Hoàng hậu có tác dụng lớn vậy sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Sau này ta mới nhận ra, bà ấy chắc chắn rất thích nàng, nên mới gửi cho nàng bức thư đó là để nhân cơ hội giúp nàng một ân tình.”

Hạ Lan Từ hồi tưởng lại: “Bà ấy còn giúp ta thoát khỏi sự đeo bám của Tiêu Nam Tuân.”

Lục Vô Ưu cười nói: “Hạ Lan tiểu thư, có thể thấy dáng vẻ xinh đẹp cũng không phải lúc nào cũng là điều xấu.”

“À…”

Hạ Lan Từ cảm thấy có lẽ hắn đã hiểu lầm gì đó, nhưng nàng cũng không muốn thuật lại cuộc đối thoại xấu hổ hôm đó cho Lục Vô Ưu, chỉ là nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ lại câu hỏi mà Hứa Hoàng hậu từng hỏi nàng.

Loading...