Hạ Lan Từ dùng vai đẩy  ,   tiếp tục cuộc đối thoại , nhưng nàng đột nhiên nhớ  một chuyện, thấp giọng : “Vậy đêm đó…   thể dùng biện pháp  giải quyết ?”
“Ta từng nghĩ đến, nhưng nàng ở đó,  cũng  thể thử, hơn nữa…” Lục Vô Ưu dừng  một chút mới  tiếp: “Nàng thì  bây giờ? Ta cũng  thể bỏ mặc nàng thật, chẳng lẽ để  giúp nàng…”
Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy tim  đập mạnh.
Quả thật  xảy    cũng   gì khác biệt.
“Nói đến đây…” Lục Vô Ưu  : “Chẳng lẽ chỉ    gặp loại phiền phức  ? Nữ tử thì   ?”
Hạ Lan Từ sững sờ một lát,   nên trả lời thế nào.
“Thỉnh thoảng lý trí cũng  giữ nổi,  phiền phức, nhưng … À…” Hắn đột nhiên đổi giọng: “Khi  hôn nàng, nàng  cảm thấy thoải mái , …”
Hạ Lan Từ ấp úng một hồi, nhưng Lục Vô Ưu  hỏi chân thành như , cuối cùng nàng chỉ đành ăn ngay  thật: “… Có cảm thấy thoải mái, cũng…  đôi lúc mất  ý thức.”
Lục Vô Ưu thả lỏng, còn trấn an nàng: “Đó là điều  bình thường. Nàng xem trong sách   đều  vẽ , thế gian rộng lớn ai cũng  , chỉ là đều trốn trong nhà, nàng  thấy mà thôi.”
Hạ Lan Từ cảm thấy lời an ủi của  thật kỳ lạ.
Nàng  an ủi một cách kỳ lạ, cố gắng từ từ bình tĩnh   : “… Bây giờ   thể xuống khỏi vai   ?”
Tìm khăn lau qua một lượt, Hạ Lan Từ chuẩn   về phòng ngủ,  thấy cảnh tượng bừa bộn  chiếc giường trong thư phòng , nàng còn đang do dự    nên gọi  cùng đến phòng tắm .
Lục Vô Ưu cũng  chỉnh đốn sơ   một chút, còn về phòng ngủ  cả nàng.
Hai   lượt gọi nước tắm rửa một lượt.
May mà buổi tối phòng chứa củi luôn chuẩn  sẵn nước nóng,  khi tắm xong, Lục Vô Ưu   về thư phòng của nàng, dường như định tiếp tục  thành bài giảng      xong. Hạ Lan Từ  công vụ của  vẫn   thành nên cũng  để tâm, đoán là tối nay  sẽ ngủ ở thư phòng.
Nàng cầm một quyển sách   giường, nhưng chỉ xem  một lúc thì hình ảnh Lục Vô Ưu   vai nàng thở dốc  hiện lên trong đầu, cùng với cảm giác mắt thấy, tay cảm nhận .
Bình tâm tĩnh khí thế nào cũng  thể bình tĩnh  nữa.
Hạ Lan Từ thậm chí còn bắt đầu mơ hồ nhớ , lúc   xảy  chuyện  thật , nàng thật sự… Không  khả năng lắm…
Nàng lục tìm quyển sổ nhỏ mà  đây mợ của Lục Vô Ưu và Diêu Thiên Tuyết tặng   đáy rương quần áo, chỉ lật xem vài trang, Hạ Lan Từ  cảm thấy  thể nào, nhất định  thể nào.
Trở  giường  nữa, nàng tắt đèn, cuộn  trong chăn trằn trọc một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-144.html.]
Chưa kịp đợi nàng trằn trọc  kết quả thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hạ Lan Từ cứng đờ, trong phòng ngủ tối mờ, bóng dáng của Lục Vô Ưu  xuất hiện, khiến Hạ Lan Từ  khỏi cảm thấy một nỗi hồi hộp  lâu  .
Nàng  im  giường  dám cử động.
Lục Vô Ưu thấy đèn  tắt thì lập tức lên giường, cũng đắp chăn  thẳng  xuống.
Hạ Lan Từ mà xoay  thì  ngượng ngùng, vẫn là Lục Vô Ưu   , nàng mới theo đó mà  , nắm chặt chăn, nhắm mắt, trong lòng lẩm nhẩm 《Thiên Tự Văn》(*), khi  tới câu “Tín sứ khả phúc, khí dục nan lượng” (*) thì lờ mờ  thấy giọng  của Lục Vô Ưu mơ hồ vang lên.
“… Nếu  cách thoải mái hơn, nàng   thử ?”
(*) “Thiên Tự Văn” là một văn bản cổ, mỗi câu trong đó chứa đựng một lời dạy về đạo đức và văn hóa.
(*) 信使可覆,器欲难量 tạm dịch là “Lời hứa  thể giữ, nhưng lòng  thì khó lường”.
 
Nói xong câu ,  cũng   tiếp nữa.
Giọng   quá đỗi yếu ớt, nếu   kỹ thì gần như sẽ tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
Mặt Hạ Lan Từ đỏ bừng, nàng vùi đầu  chăn,    nên tiếp lời  , trong sự rối rắm và mệt mỏi, nàng vô thức chìm  giấc ngủ.
Ngày hôm  tỉnh dậy, nàng mới nhớ  còn  việc đang chờ  xử lý.
Thanh Diệp vô cùng  hổ : “Tối qua thuộc hạ  gọi vài  trong giáo… bằng hữu đến nên uống  quá chén,  chú ý kỹ…  chúng thuộc hạ  thẩm vấn họ , phu nhân yên tâm,  đánh đập gì cả, chỉ lục soát đồ đạc họ mang đến và dọa dẫm một chút để các nàng thành thật khai báo thôi.”
Hai vị cô nương hôm qua còn trang điểm xinh , hôm nay trông ai nấy cũng ngoan như chim cút, đầu cũng  dám ngẩng lên.
Hạ Lan Từ  thoáng qua những món đồ họ mang đến, muôn hình muôn vẻ
— ngoài y phục và trang sức, ngoài hộp hương và viên hương đêm qua, còn  một ít chai lọ linh tinh.
“Đã kiểm tra qua thành phần, ngoại trừ son phấn nữ tử dùng, bên trong còn  một  loại thuốc trợ hứng thấp kém.”
Thanh Diệp  một câu, hai cô nương   run lên một cái, giống  đến mức Hạ Lan Từ nhất thời  phân biệt  ai với ai.
“Phu nhân,  xem nên xử lý thế nào?”
Nàng thật sự  đau đầu, hai cô nương      vai  thể gánh, tay  thể nâng lên, còn yếu đuối hơn cả nàng — Hạ Lan Từ so sánh thử một chút, dù  chắc chắn nàng  thể xoay eo  như họ.
Lúc Hạ Lan Từ đang suy tính, hai cô nương   hành động .