Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-12-09 16:16:15
Lượt xem: 74

Bởi vì chuyện này, buổi tối lúc đọc sách Hạ Lan Từ cũng không thể nào tập trung nổi.

Nàng thực sự không có tình cảm nam nữ gì với Lâm Chương, hai người cũng không thể gọi là quen biết, nhưng nếu thật sự phải gả, đối phương đã là lựa chọn tốt nhất trong phạm vi nàng có thể chấp nhận. Lâm gia cũng có gia phong nghiêm khắc, gia đình mấy đời thanh bạch, phụ thân và cậu của y đều làm quan trong triều, hơn nữa quy tắc qua bốn mươi tuổi không con mới được nạp thiếp, đối với Hạ Lan Từ mà nói rất có lợi. Chỉ là…

Sau đó nàng lại cảm thấy mình lo hơi xa, bởi vì cho dù cha nàng muốn gả nàng đi, đối phương cũng chưa chắc đã muốn cưới.

Không phải Hạ Lan Từ không tự tin vào dung mạo của mình, ngược lại là vì khuôn mặt của nàng quá nổi bật, dễ dàng dẫn tới những mối họa không lường trước, đối với hầu hết các gia đình nghiêm túc mà nói không phải là lựa chọn tốt. Họ sẽ thích những cô nương hiền lương thục đức, dung mạo đoan trang hơn.

Hạ Lan Từ chống khuỷu tay, ngón tay nhẹ nhàng lật từng trang sách, tà áo mượt mà trượt xuống để lộ một phần cổ tay trắng như ngọc.

Ánh nến chập chờn lay động, dưới ánh đèn ngắm nhìn mỹ nhân, càng nhìn lại càng thêm đẹp đến mê hồn.

Nha hoàn Sương Chi ngẩn ngơ nhìn một lúc, mới chống cằm nói: “Tiểu thư, ta thấy Lâm công tử đó chắc chắn có ý với người, mỗi lần y đến phủ, từ đằng xa nhìn thấy tiểu thư là đã đỏ mặt đến tận mang tai…”

Nàng ấy còn đắc ý bổ sung thêm một câu: “Không ai là không thích tiểu thư!”

Hạ Lan Từ mỉm cười, muốn hỏi Sương Chi rằng nếu nàng không có dung mạo này, liệu đối phương có ý với nàng khi chưa từng nói chuyện với nhau mấy câu không?

Nhưng câu hỏi này thực sự vô nghĩa, hỏi ra chỉ tự làm mình phiền lòng thêm.

Cuối cùng khi chuẩn bị đi ngủ, nàng mới nhớ ra ngày mai có lẽ là ngày yết bảng kỳ thi Hội, Lâm Chương có thể sẽ không đến.

Ngày hôm sau, đến tận buổi trưa vẫn chưa có tin tức gì, Hạ Lan Từ quyết định ở trong phòng luyện chữ.

Nàng viết không biết bao lâu, bỗng thấy Sương Chi chạy đến, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, đến rồi đến rồi.”

Hạ Lan Từ cầm bút, vẫn còn muốn tiếp tục viết nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào ở tiền viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-14.html.]

Một lát sau, nàng bất lực nhận ra mình không thể tập trung viết được nữa, từ tiếng động bên ngoài có vẻ không chỉ có mình Lâm Chương đến mà còn có các đồng học của y.

Điều này cũng không có gì lạ, chỉ gọi mỗi Lâm Chương đến sẽ quá rõ ý đồ, hơn nữa cha nàng vốn thích người đọc sách, đặc biệt là những người học giỏi. Ông thường dẫn người về nhà để chỉ điểm, tặng sách, gặp thư sinh có gia cảnh nghèo khó còn chủ động chi tiền giúp đỡ.

Nếu người ta viết được vài bài văn chương khiến cha nàng tán thưởng, ông thiếu điều chỉ muốn xem họ như con đẻ của mình, sau đó trở về sẽ chỉ tay vào đứa con trai chân chính của mình khuyên răn hết nước hết cái cho đến chửi lấy chửi để.

Hạ Lan Từ vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài, nhìn thoáng qua từ xa cách một dãy hành lang

Không khéo lại bắt gặp một đôi mắt hoa đào nào đó. Hạ Lan Từ: “…???”

Người này làm sao thế! Sao mà như âm hồn bất tán vậy!

Lục Vô Ưu đứng bên cạnh Lâm Chương, dáng người đoan trang, ý cười nhàn nhạt, trông thật khiêm tốn và tao nhã.

Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn “Không phải huynh nói huynh không có chút hứng thú nào với ta sao, sao lại đến phủ của ta?” Lục Vô Ưu tinh ý nhún vai, đuôi mắt khẽ nhếch lên như muốn ám chỉ Lâm Chương ở bên cạnh, giống như đang trả lời “Là hắn nhất quyết muốn ta đến cùng, ta không thể từ chối.” Sau đó hắn thu tầm mắt lại, điềm nhiên dời hướng mắt đi chỗ khác làm như chưa từng thấy nàng.

Hạ Lan Từ không biết nói gì hơn, cuối cùng cũng đi đến cổng vòm.

Hạ Lan Giản lười biếng phe phẩy cái quạt xếp trong tay: “Cha ta sẽ về ngay, các người cứ ngồi thoải mái… À, đây là xá muội của ta.” Đang nói, giọng điệu bỗng chuyển sang nhiệt tình: “Tiểu Từ, sao muội lại đến đây? Đúng lúc để ta giới thiệu với muội, Thiếu Ngạn thì muội đã biết rồi, còn mấy người bên cạnh là…”

Hạ Lan Từ theo lời huynh trưởng ngẩng đầu nhìn qua.

Có tổng cộng năm người trẻ tuổi đi cùng đến đây, ngoài Lục Vô Ưu ra thì bốn người còn lại đều có vẻ mặt mất tự nhiên, người thì ấp úng, người thì cúi đầu nhìn xuống đất, người thì căng thẳng gãi đầu, riêng Lâm Chương là đỏ mặt rõ ràng nhất.

Hạ Lan Giản lần lượt giới thiệu, khi đến Lục Vô Ưu, hắn phát hiện biểu cảm của Hạ Lan Từ có chút khác thường, không khỏi nghi ngờ bèn hỏi: “Sao vậy? Hai người trước đó đã từng gặp nhau rồi à?”

Hạ Lan Từ khách khí nói: “… Không quen.”

Lục Vô Ưu cười như không cười: “Chưa từng gặp.”

Loading...