Sau buổi giảng, Tiêu Nam Thanh cầm điển tịch đến tìm Lục Vô Ưu để thỉnh giáo vài vấn đề, Lục Vô Ưu còn  lên tiếng thì  thấy Tiêu Nam Tuân   chòng chọc, ánh mắt như thể chỉ cần   thêm một câu sẽ buộc tội  “Kết giao với Hoàng tử, mưu đồ bất chính”.
Tội  đương nhiên là vô căn cứ, nhưng vẫn khiến   tức giận. Tuy nhiên, điều phiền phức nhất là —
Tiêu Nam Tuân  như    , : “Nghe  Lục Trạng nguyên  lập phủ  mới,   trong phủ  đủ nhân lực ? Ta thật sự  lo lắng chuyện , Lục Trạng nguyên là trụ cột của quốc gia,  ốm yếu như ,    thể tự  lo liệu chu đáo  chuyện ? Vì ,   hai thị nữ xinh ,  giỏi trong việc hầu hạ  khác, hôm nay sẽ bảo  đưa đến phủ của Lục Trạng nguyên, cũng coi như cảm tạ Lục Trạng nguyên   quản ngại vất vả giảng dạy hàng ngày.”
—  thì   chẳng bận tâm gì về chuyện “Kết giao với Hoàng tử”.
***
Buổi tối, tại Lục phủ.
Hạ Lan Từ vẫn đang ở trong sân gọi  xới đất cho những cây non  mới cứng cáp thêm chút ít, thấy Lục Vô Ưu  xoa trán  bước , nàng định lên tiếng gọi thì  thấy phía    hai cô nương xinh  quyến rũ theo .
 là hai cô nương  vô cùng xinh  quyến rũ, tuy nhan sắc chắc chắn  thể sánh bằng Hạ Lan Từ, nhưng dáng vẻ phong tình  là điều mà nàng  từng thấy.
Khi hai vị cô nương di chuyển, eo thon mềm mại như nhành liễu lay trong gió, vai và eo đều thanh mảnh, vẻ   uyển chuyển  chọc  thương xót.
Một  thì đôi lông mày như khẽ chau , mang theo đôi chút ưu sầu nhè nhẹ, nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng   chứa đựng bao lời tình cảm;  còn  thì nụ  như hoa, rực rỡ duyên dáng,    , đôi mắt cong cong, thần thái đều ngây thơ động lòng , đôi mắt như  thể câu hồn  khác.
Hạ Lan Từ  đến ngẩn ngơ một lúc.
Chủ yếu là nàng thật sự  từng thấy qua.
Lục Vô Ưu  thấy Hạ Lan Từ, đổi hướng  tới chỗ nàng, thấy nàng ngẩn ngơ thì ngược  mặt mày giãn , hạ giọng  nhỏ: “Tiêu Nam Tuân kiên quyết đưa cho ,  lẽ  thật sự  ý đồ gì đó —”
Hạ Lan Từ còn  kịp  gì, hai cô nương  cũng  thấy nàng, nhẹ nhàng cúi đầu với nàng, khiến    khỏi sinh lòng thương xót.
“Ngọc Liên bái kiến phu nhân.” Đây là   ánh mắt chứa đựng nỗi u sầu. “Nhược Nhan bái kiến phu nhân.” Đây là   nụ  rạng rỡ.
Lúc  Hạ Lan Từ mới tỉnh táo , gật đầu đáp lễ,  đó kéo Lục Vô Ưu  gần một chút, khẽ hỏi: “… Vậy các nàng thì ?”
Lục Vô Ưu cũng hạ giọng tiếp lời: “… Làm    , nàng là chủ mẫu trong nhà mà.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu  : “Nàng quyết định là ,  về thư phòng đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-139.html.]
Không ngờ  còn   thì   Hạ Lan Từ kéo , nàng kéo   xa chút nữa, nhẹ giọng : “Ta   ứng phó chuyện ,     giỏi việc  ,   .”
Lục Vô Ưu hỏi : “…? Ai  với nàng  giỏi việc ?” Hạ Lan Từ : “À,  tận mắt chứng kiến.”
Nàng    từng thấy  khéo léo giữa những cô nương tiểu thư   chứ,  thể  là  qua ngàn bụi hoa,  vương một chiếc lá.
Lục Vô Ưu   gần thêm chút nữa, : “ tình huống đó  giống , chuyện   nổi hết da gà hết , hơn nữa      với nàng  ,  thật sự  thích những chuyện qua loa thế … Đều là bất đắc dĩ.”
Hắn nghĩ chắc là Hạ Lan Từ sẽ buông tha cho .
Không ngờ nàng vẫn tiếp tục kiên quyết  buông tha: “… Vậy  bất đắc dĩ thêm chút nữa .”
Lục Vô Ưu  Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ cũng bình tĩnh  .
Hai   ,  khi thành , hiếm   họ   nhường  chút nào như hiện tại.
Lục Vô Ưu thử thăm dò: “Hay là  để     giải quyết?”
Hạ Lan Từ kinh ngạc : “… Chàng đưa  chủ ý tồi tệ gì ? Không thể để Vị Linh  đánh…”
Lục Vô Ưu : “Nàng nghĩ nhiều , Vị Linh sẽ  tùy tiện động thủ, trừ khi đối phương  ý đồ gây rối, về điểm  thì trực giác của    chuẩn xác, còn  thì nhiều nhất   chỉ kéo họ cùng xem thoại bản thôi.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc  : “Vẫn  , lỡ   lệch lạc Vị Linh thì ?”
Muội  chồng  của nàng thật sự  hồn nhiên ngây thơ,  qua  dễ  lôi kéo.
“Nàng lo thừa … Thôi  …” Hắn khẽ thở dài: “ nàng giao cho  giải quyết, nàng  lo lắng…”
Hạ Lan Từ sửng sốt: “Lo lắng cái gì?”
Lục Vô Ưu cũng ngẩn ,  mấp máy môi,   gì đó nhưng    bắt đầu từ , một lát   hỏi: “Nàng… thật sự  lo lắng chút nào ?”
Ban đầu Hạ Lan Từ  hiểu ý  là gì, bây giờ cuối cùng cũng hiểu . Nàng  ngập ngừng : “Không   đang nghĩ…”
Hạ Lan Từ  đầu   hai cô nương , các nàng  ở đằng xa, quả thật đều  thể xem là tuyệt sắc nhân gian, cách ăn mặc và trang điểm đều như các tiểu thư thế gia vọng tộc, nhưng   thêm vài phần phong tình ý nhị và điềm đạm đáng yêu  lòng  xao xuyến, cho dù là nữ tử  cũng  khỏi sinh lòng thương yêu.
Lục Vô Ưu : “Ta  nghĩ gì cả.”