Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:15:24
Lượt xem: 65

“Điện hạ, chuyện này thực sự… là hạ quan vô năng.” Quả thật là vô năng.

Tiêu Nam Tuân nhìn tấu chương được dâng lên, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đầy âm u rét lạnh: “Các ngươi nhiều người như vậy, không một ai viết qua được hắn?”

Nhóm Ngự sử phía dưới đều toát mồ hôi lạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nói gì cho phải.

Mặc dù biết Nhị Hoàng tử này đáng sợ, nhưng dù sao cũng được Thánh sủng.

Đã là bề tôi, tự nhiên phải trung thành với quân chủ, nhưng vi thần thực sự không làm được mà. Ai mà ngờ vị Lục Trạng nguyên thường ngày nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn, thậm chí còn có vài phần yếu ớt này, khi cầm bút lại có sức chiến đấu mãnh liệt đến vậy.

Mắng người không cần dùng lời thô tục, nhưng lại khiến người ta cảm giác như bị chỉ thẳng vào phần mộ tổ tiên mà mắng.

Lúc này, Tiêu Nam Tuân mới nhớ đến lời Phụ hoàng từng nói với hắn, đây là một người tài có thể trọng dụng, khuyên hắn sau này đừng tìm người ta gây rắc rối, giang sơn xã tắc cần có nhân tài, biết đâu sau này còn phải cùng triều làm quân thần, tránh cho phiền phức.

Tất nhiên hắn cũng muốn nhẹ nhàng buông bỏ, mỉm cười hóa giải ân oán.

Nhưng không hiểu sao Tiêu Nam Tuân lại thường nhớ đến những lời của Hạ Lan Từ nói đêm đó. Trước đây, hắn chỉ coi nàng như một món đồ đẹp đẽ có thể sưu tầm, cảm thấy có thể dễ dàng có được mà không cần phải tốn quá nhiều tâm tư, sau khi có được thì cũng chỉ là một trong vô số món đồ sưu tầm của hắn, chẳng cần phải bận tâm, có lẽ cũng chẳng bao lâu sẽ thấy chán ngấy, nhưng sau khi nhiều lần thất bại, Tiêu Nam Tuân buộc phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.

Đêm đó, những lời hắn nói với nàng, đối với hắn thật sự rất chân thành. Hắn nghĩ không có nữ nhân nào mà không động lòng.

Năm xưa, chẳng phải mẫu phi của hắn cũng từng bước đi đến vị trí vô cùng tôn quý này, được sủng ái nhất lục cung đó sao, chỉ chờ ngày Hoàng hậu băng hà, mẫu phi hắn sẽ được Phụ hoàng nâng đỡ thượng vị, từ nay về sau mẫu nghi thiên hạ, đến lúc đó hắn là đích tử, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Nhưng hắn không hiểu những lời nàng nói.

Lấy sắc hầu người, tranh giành sự sủng ái thì sao chứ, không phải nữ tử đều như vậy sao. Hắn sẽ rất yêu thương, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, từ vàng bạc tài phú đến quyền lực và vinh quang, sau này nàng sẽ sinh con đẻ cái cho hắn, trở thành một trong những nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Chẳng lẽ đây không phải là điều mà tất cả nữ nhân đều tha thiết mong cầu sao?

Nàng còn muốn gì nữa?

Nếu trước đây hắn chỉ muốn chiếm đoạt nàng, thì hiện giờ lại nhiều thêm vài phần cố chấp, hắn muốn chứng minh nữ nhân này cuối cùng sẽ khuất phục, nàng đã sai, nàng chẳng khác gì những nữ nhân khác.

Hắn quay đầu nói với nội thị bên cạnh: “Hai con ngựa gầy (*) mà Bố chính sứ Ích Châu đã dâng tặng lần trước đâu rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-137.html.]

“Hồi bẩm Điện hạ, vẫn được nuôi ở ngoại viện của Thư Họa Đường.”

(*) 瘦马 (ngựa gầy): thường dùng để chỉ những cô gái trẻ bị bán làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp.

***

Sáng hôm sau, Hạ Lan Từ tỉnh dậy, phát hiện hình như Lục Vô Ưu chưa từng về phòng ngủ.

Chăn gối bên phía hắn vẫn còn gấp gọn gàng như cũ.

Sau khi rửa mặt xong, nàng không khỏi nhẹ nhàng bước đến thư phòng của Lục Vô Ưu.

Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, Lục Vô Ưu vẫn nằm trên giường nhỏ bên cạnh, y phục cũng chưa cởi, hàng mi dài che phủ đôi mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tấu chương hắn vừa viết xong vẫn còn trên bàn để đợi chữ khô.

Nếu là thư phòng của cha nàng, có lẽ Hạ Lan Từ sẽ không xem.

Nhưng vì đây là Lục Vô Ưu, nàng luôn cảm thấy hắn sẽ không để ý, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng nhẹ nhàng cầm tấu chương trên bàn lên, cẩn thận đọc từng chữ.

Bản tấu chương dài khoảng ba bốn ngàn chữ.

Khác với những bản tấu chương mắng chửi thường ngày của Lục Vô Ưu, bản này viết rất sâu lắng và nghiêm túc, không còn dùng lời lẽ hoa mỹ hay trích dẫn sách vở để khoe tài, mà lời kể hàm chứa một nỗi đau xót khó tả.

Phần đầu tấu chương nói về những khó khăn của dân chúng, trên đường có người c.h.ế.t đói, cướp bóc hoành hành ngang ngược, phần sau đề cập đến việc quyền quý tích trữ riêng ruộng tốt, chiếm đoạt đất đai của dân, phần lớn đều giấu giếm không báo cáo, chẳng khác gì sâu mọt quốc gia, hắn liệt kê chi tiết số mẫu ruộng được báo cáo, chỉ rõ tên họ những kẻ chiếm đoạt ruộng đất, hà h.i.ế.p dân thường vô tội ngay bên dưới, từng việc đều có thể kiểm chứng.

Chính những lời lẽ chân thật như vậy mới đặc biệt đả động người khác, đầu tiên khi đọc hết cả bản tấu chương sẽ khiến người ta giận dữ, sau đó lại xót xa, không khỏi muốn rơi lệ.

Hạ Lan Từ đọc xong thì im lặng rất lâu, sau đó đặt xuống một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó sang phòng bên cạnh lấy một tấm chăn về, thật cẩn thận đắp lên người Lục Vô Ưu.

Có lẽ hắn thật sự mệt nhọc rồi, hiện tại vẫn ngủ rất say, không bị Hạ Lan Từ làm phiền.

Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên trán của Lục Vô Ưu, nói khẽ: “Chàng vất vả rồi.”

Nói xong, nàng lại lặng lẽ rời khỏi phòng.

Loading...