lúc    chỗ trốn, tay  trượt từ bên trái eo nàng sang bên , đầu ngón tay đặt lên từng đốt xương sống, từ từ vuốt ve xuống .
Như thể đang gảy đàn.
Ngón tay của Hạ Lan Từ căng cứng,  tránh né, nhưng càng trốn tránh về phía , nàng  càng áp sát  cơ thể nóng bỏng của .
Một tiếng  khẽ bật  từ đáy lòng Lục Vô Ưu.
Hắn tiếp tục chặn môi Hạ Lan Từ, ngón tay chạm nhẹ  dây buộc áo của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng rút dây, nút thắt sẽ  mở.
Thế nên  rút.
Lần thứ nhất.
Lần thứ hai.
Chiếc áo trong càng thêm lỏng lẻo, ngón tay  trượt  theo dây thắt đang rủ xuống  , sắp chạm  da thịt…
Lục Vô Ưu đột nhiên tỉnh táo .
Hạ Lan Từ cũng tìm về  chút lý trí trong khoảnh khắc  dừng ,  đó mở mắt,  thấy ánh mặt trời chói chang  mắt, nàng cũng sững sờ.
Lục Vô Ưu khó khăn lùi , vì nụ hôn quá mãnh liệt mà giữa hai  còn vương vấn một sợi chỉ bạc mỏng, chỉ khi Lục Vô Ưu  đầu mới đứt ,  còn tiện tay chỉnh  y phục cho Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ mất  điểm tựa, từ từ trượt dọc theo  cây, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng buộc  dây áo của .
Ngón tay run rẩy, đến cả dây áo đơn giản nhất cũng  buộc . Đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ,  kịp tỉnh táo.
Giọng  của Lục Vô Ưu vang lên từ  đầu nàng,  dồn nén đến  trầm, còn mang theo một chút tức giận hiếm thấy: “… Vừa  là  nhất thời hồ đồ,   sẽ  như .”
Hạ Lan Từ cũng    gì, nàng gần như quên mất niềm vui khi cưỡi ngựa  .
Lục Vô Ưu thấy nàng  thể  lên , mới xoay  : “Nàng lên xe  ,  sẽ qua bên  xem .”
***
Sau đó họ  tiếp tục  dọc theo bờ ruộng, kiểm tra một  điền trang của các gia đình quyền quý, từ nơi   thể thấy chút dấu vết nào của nạn đói, hơn nữa  thể lờ mờ thấy nông dân và quan binh, họ còn ghé qua hỏi thăm tình hình của vài hộ nông dân.
Mãi đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, hai  mới đánh xe ngựa hồi Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-136.html.]
Có lẽ là vì cảnh tượng ngượng ngùng  đó, hai đều   gì nhiều.
Lục Vô Ưu nghĩ rằng, dù   cầm thú đến , cũng  thể cởi dây áo của một cô nương ngay giữa chốn đông  .
Hạ Lan Từ thì nghĩ, dù bản   xuất giá, cũng  thể ôm ấp hôn hít với   giữa thanh thiên bạch nhật đến suýt xảy  chuyện, thật quá mức  hổ, đúng là hồ đồ mà.
Vì  ngoài vội vã, trong xe ngựa chỉ  một lò sưởi nhỏ và bộ ấm  mà họ  tự chuẩn .
Để giảm bớt sự lúng túng, cả hai chỉ  uống hết chén   đến chén khác,  đó chìm  im lặng.
Sự im lặng kéo dài đến khi tập luyện buổi tối, ngay cả Hoa Vị Linh cũng nhận   điều gì  , nàng  lo lắng hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu với ca ca cãi  ?”
Hạ Lan Từ  hoạt động vai  lắc đầu.
Hoa Vị Linh còn  giúp Lục Vô Ưu cứu vãn một chút, nhỏ giọng : “Ca ca … chỉ là ăn   phần tùy ý với  nhà thôi, nhưng   thực sự  dịu dàng, tẩu đừng để bụng những gì   .”
Hạ Lan Từ đành  nở nụ , : “Không cãi ,   chuyện gì cả,  đừng lo lắng. Ta và ca ca … ,  .”
Hoa Vị Linh chạy nhanh  lấy một vài quyển thoại bản mang đến : “Tẩu tẩu   xem ? Rất thú vị! Đảm bảo tẩu xem xong sẽ  còn phiền muộn nữa.”
Hạ Lan Từ tiếp tục khéo léo từ chối, nhưng đột nhiên nhớ  một chuyện: “… Người đó vẫn còn  thoại bản cho  ?”
Hoa Vị Linh gật đầu: “Phải, cảm giác như câu chuyện đó dài lắm, chắc    mãi cũng  xong, mặc dù phần hiện tại cũng khá …     lười biếng! Cứ lấy tên  đặt cho nữ hiệp trong thoại bản, mỗi   đến đều cảm thấy là lạ…”
Hạ Lan Từ: “…”
Vậy mà  còn  nhận   vấn đề ?
Hạ Lan Từ cân nhắc  : “Muội nhất định   câu chuyện đó ?”
Hoa Vị Linh : “Dù  gần đây cũng   việc gì, nên  qua chút thôi… Sao , tẩu tẩu, tẩu cảm thấy hứng thú ?”
Hạ Lan Từ : “Không , chỉ là … vẫn nên cẩn thận một chút.”
Hoa Vị Linh  : “Yên tâm , ca ca  dặn dò  , nếu y  hành động bất thường gì,  lập tức đánh y, dù  hiện giờ y cũng  hồi phục gần hết, chắc là chịu đòn  mà.”
Hạ Lan Từ: “… Cũng đúng.”
Nàng vốn định  tìm Lục Vô Ưu để bàn bạc một chút, nhưng  cảm thấy còn  ngượng ngùng, đúng lúc đến buổi tối, Lục Vô Ưu vẫn đang miệt mài  tấu chương trong thư phòng,  lẽ là đang tổng hợp những gì  thấy ban ngày, Hạ Lan Từ cũng   phiền , một   ngủ .