Hạ Lan Từ cảm thấy Lục Vô Ưu đang khoe khoang võ nghệ,  lẽ  thực sự  giam ở Kinh thành quá lâu .
Từ xa, khi  thấy bọn cướp ẩn nấp ở rìa quan đạo, Lục Vô Ưu lập tức  lệnh cho  âm thầm mai phục phía , như cảnh tượng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ  , đám cướp vẫn thản nhiên vây quanh lò lửa   đang đun nấu thứ gì. Lục Vô Ưu  xoay  xuống ngựa, hạ gục tên cầm ống tiêu đang canh gác vô cùng lưu loát.
Sau đó,  cũng  gọi  xông lên mà chỉ lẻn  một .
Hạ Lan Từ  trong xe ngựa chờ ,  lẽ    khát nước, nên  khi xuống Lục Vô Ưu  đun một ấm  trong xe, ngọn lửa nhỏ vẫn còn bập bùng, nước   sôi  lâu thì    trở , đuôi mày khóe mắt đều là vẻ khoan khoái sung sướng, giống như   xong việc gì đó cực kỳ vui vẻ,  nâng tay rót một chén , khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa chứa đựng ánh sáng sóng sánh  về phía Hạ Lan Từ: “Vừa  nàng  thấy ?”
Hạ Lan Từ đáp: “… Ừ,  đang đợi nước  sôi.” “…”
Lục Vô Ưu im lặng một lát,  rót thêm một chén ,  : “Cũng  ,   thông báo cho Kinh Vệ Doanh ,  tai họa thì thiên hạ  yên , cuối cùng  khổ chỉ  dân chúng bình thường thôi.”
Hạ Lan Từ khẽ nhấp ngụm ,  đó mới vén rèm lên  nữa.
Người   Lục Vô Ưu đánh gục hết, khung cảnh ấm cúng  nãy giờ chỉ còn  vài con ngựa  bên cạnh, vẫn vô tư gặm cỏ    gì.
Lục Vô Ưu còn định  gì đó, đột nhiên bắt gặp ánh mắt  tỏa sáng của Hạ Lan Từ khi  về phía những con ngựa,  cũng từng thấy mắt nàng sáng lên như  trong lễ tế trời ở ngoại thành, nhưng  nhanh  tắt ngấm.
“… Nàng  học?”
Hạ Lan Từ gật đầu : “Muốn, nhưng nếu  lỡ công vụ của  thì thôi.”
Lục Vô Ưu thản nhiên đáp: “Có gì mà lỡ? Giờ vẫn còn sớm, chúng  đến lúc thắp đèn mới về, nàng  dư dả thời gian, nhưng đợi lát nữa học   thì đừng  đó.”
Hạ Lan Từ  đáp, chỉ  khẽ: “… Ta mới  .”
Lục Vô Ưu nhướng mày : “Vừa  ai  đến đỏ cả mắt ở trong xe ngựa?” Hạ Lan Từ mặc kệ , nhấc váy bước xuống xe ngựa.
… Nói   thì chạy, học từ ai đây chứ.
Dù  ngựa để ở đó cũng chẳng ai quan tâm, cứ mượn dùng một lát .
Lục Vô Ưu chọn một con ngựa hiền lành để dạy Hạ Lan Từ, đồng thời một tay kéo dây cương, một chân bước lên bàn đạp, chậm rãi  mẫu động tác lên ngựa,  đó  đầu hỏi nàng: “Nàng  tự  học,  là… cùng  cưỡi một con, để  cầm tay chỉ dạy?”
Vừa ,  còn đưa tay  thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-134.html.]
 Hạ Lan Từ gần như  hề do dự, cất bước về phía một con ngựa khác, dường như lo  sẽ lúng túng, nàng còn  thêm một câu: “Cưỡi cùng một ngựa với ,  sợ   học .”
Lục Vô Ưu vuốt mũi : “Nàng  thử    ? Ta  từng cưỡi chung ngựa với ai, đây là đãi ngộ đặc biệt, nàng suy nghĩ  .”
 Hạ Lan Từ    động lòng.
Nàng  chút khó khăn với lấy dây cương, chân váy vướng víu khiến việc đặt chân lên bàn đạp  dễ dàng, cho nên nàng vén váy lên một chút, động tác trông  vẻ  lúng túng. Lục Vô Ưu xoay  nhảy xuống giúp nàng nắm dây cương, : “Nàng  chậm thôi, tránh cho lát nữa  ngã xuống.”
Hạ Lan Từ do dự hỏi: “… Thật sự sẽ ngã xuống ?”
Lục Vô Ưu  nhịn   : “Có  ở đây, chắc chắn  ngã.”
Dáng vẻ của nàng thật sự  giống   thể cưỡi ngựa, đại khái là tương đối giống  sẽ cưỡi mây đạp gió hơn, nhưng hiện tại, bất kể là biểu cảm  mặt  động tác  tay đều  nghiêm túc, còn mơ hồ lộ  dáng vẻ thấy c.h.ế.t  sờn.
Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng cẩn thận trèo lên ngựa, nhưng vẫn  dám cho ngựa di chuyển, Lục Vô Ưu nắm dây cương, thong thả dẫn nàng  một vòng, mới  Hạ Lan Từ nhỏ giọng hỏi : “Thúc ngựa phi nhanh là cảm giác gì?”
Lục Vô Ưu đáp: “Rất vui vẻ.”
Hạ Lan Từ   nhịn  hỏi: “Vui đến mức nào?”
Lục Vô Ưu : “Có lẽ còn vui hơn so với khi hôn nàng một chút.”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc  : “… Chàng  thể dùng một so sánh mà   thể  hiểu ?”
Lục Vô Ưu hỏi: “Chẳng lẽ hôn  nàng  vui ?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, bắt đầu nhớ đến Hoa Vị Linh  chuyện luôn  thẳng , cả hai đều là   ruột cùng một , nhưng tại  Lục Vô Ưu trưởng thành   dáng vẻ ,    thể,  thể…
Lục Vô Ưu còn tiếp tục chủ đề  : “Hôn nhiều  như , rõ ràng  thấy nàng cũng  mê mẩn,  Hạ Lan tiểu thư  trở mặt  nhận.”
Lúc , trong đầu Hạ Lan Từ  khỏi hiện lên hàng loạt tư thế hôn đa dạng của Lục Vô Ưu, nàng vội vàng lắc đầu, cố gắng ném những suy nghĩ   ngoài, : “Lục đại nhân, lòng tự trọng của  ?”
Lục Vô Ưu  khựng   đáp: “… Hóa  trong mắt nàng,  còn  thứ đó ?”
Lúc ,   dẫn Hạ Lan Từ thong thả  thêm một vòng nữa.
Hạ Lan Từ kéo căng dây cương, : “… Có thể để  tự cưỡi ?”