Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:09:44
Lượt xem: 71

Trước kia, Hạ Lan Từ luôn cảm thấy văn phong của Lục Vô Ưu quá mức gay gắt và sắc bén, tuy rằng văn chương rất tài hoa nổi bật, nhưng có thể vì lộ rõ sự sắc sảo mà khiến bề trên không thích — đương nhiên, sau này khi cầm bài thi của Lục Vô Ưu trong kỳ thi Hội, nàng mới biết người này đã thay đổi một lối viết ôn hòa và đúng mực hơn, giống như vẻ ngoài có tính lừa gạt của hắn thường ngày vậy.

Nhưng những bản tấu chương trên tay nàng hiện tại rõ ràng hoàn toàn không có sự kiềm chế, có thể nói là mắng chửi đến sảng khoái vui vẻ.

Hạ Lan Từ lại lật xem những tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu, mới phát giác đối phương đúng thật là gây sự vô lý. Trong ngày giảng kinh sử, Lục Vô Ưu chỉ phát biểu vài câu mà đã bị tính là “Không tôn trọng Khổng Mạnh, cuồng vọng tự đại”, may mà bọn họ không nghe được những “lời nói hùng hồn” thường ngày của Lục Vô Ưu.

Nhưng mà Lục Vô Ưu thì lại đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều, người khác nói hắn một câu, hắn đáp lại đối phương hơn mười câu, nói có sách, mách có chứng, lời lẽ sắc bén vô cùng, phản bác đối phương đến không còn manh giáp, đọc hết toàn văn thì đối phương bị hắn nói đến mức giống như trên không xứng với trời đất thánh nhân, dưới phụ ơn sinh dưỡng của cha mẹ, cuối cùng ngay cả mấy tiểu thiếp và ngoại thất trong nhà người ta cũng phải chỉ ra để mắng.

—— Dù sao về điểm này, đúng là Lục Vô Ưu không có gì có thể chỉ trích.

Về lý thuyết thì Đại Ung ủng hộ sĩ phu một vợ một chồng, theo cái gọi là tu thân tề gia, chỉ là mở một mắt, nhắm một mắt với việc nạp thiếp mà thôi.

Vậy mà Lục Vô Ưu lại mắng không ngừng, hắn còn viết rất mỉa mai châm chọc, nhiều câu nhìn qua là khen ngợi, nhưng thật ra là chê bai thầm kín, nhìn lần đầu có thể không nhận ra hắn đang chửi mắng người khác, mà giống như khen hơn, nhưng nếu đọc kỹ lại thì tất cả bài viết của hắn đều có ẩn ý, thêm việc hắn lại tài hoa hơn người, đọc đến thú vị hài hước khiến người khác khen không dứt miệng.

Ngoại trừ người bị chửi, có lẽ những người khác đọc được đều không thể nhịn mà cũng muốn cười.

Ít nhất là bây giờ Hạ Lan Từ cũng đang cười.

Giữa lúc đang mắng đến hăng say, Lục Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn nàng, Hạ Lan Từ chống má, mím môi cười khẽ, đuôi mắt ẩn hiện ánh sáng lấp lánh, rực rỡ muôn phần, hắn cũng tranh thủ thời gian nhếch môi cười nói: “… Có phải ta rất lợi hại không?”

Hạ Lan Từ thản nhiên đáp: “Trước đây ta đã cảm thấy văn chương của chàng không tệ.”

Lục Vô Ưu buột miệng thốt ra: “Vậy sao ở Thanh Châu nàng cứ nhằm vào ta?”

Hạ Lan Từ suýt nữa thì quên mất chuyện này, nàng trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng nói: “Làm sao chàng biết là nhằm vào, lỡ như ta…”

“Nhìn cách những người khác có lòng ngưỡng mộ ta, tiếp đó so với dáng vẻ của nàng xem, ta còn chưa đến mức không phân biệt được.” Lục Vô Ưu dứt khoát đặt bút xuống, nói: “Cho nên từ đầu đến cuối căn bản là một hiểu lầm? Ta vốn không nhớ được dáng vẻ của đường muội nàng, càng đừng nói có gì liên quan đến nàng ta, việc nàng ta tìm nàng khóc lóc kể lể không thể trách ta được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-129.html.]

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng chàng… Không có gì, chuyện này coi như ta sai, ta xin lỗi chàng.”

Ngược lại Lục Vô Ưu tạm ngừng lại một lát, sau đó khẽ nâng mi mắt, thấp giọng kéo dài âm thanh: “… Xin lỗi thế nào?”

Hạ Lan Từ đã quen với phản ứng của hắn trong khoảng thời gian này, nàng xoắn xuýt dè dặt một lúc, nhưng cũng không do dự quá lâu, nàng thoáng đứng thẳng người, hai tay chống lên bàn, nhanh chóng nghiêng người tới chạm nhẹ vào môi Lục Vô Ưu một chút rồi rời đi ngay, nàng hỏi: “… Như vậy có được không?”

Lục Vô Ưu khẽ mím môi cười, sau đó nói: “Ta còn chưa nói gì cả.” Hạ Lan Từ cảm thấy hơi xấu hổ: “… Vậy chàng nói đi.”

Khóe môi Lục Vô Ưu càng nâng cao hơn: “Dù sao mỗi ngày đều hôn, cái này tính là xin lỗi gì. Nếu nàng thật lòng muốn thì lấy một cây bút qua đây, giúp ta cùng nhau chửi.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu nói: “Sao nàng lại nhìn ta như vậy, các đồng liêu khác không phải ai cũng đều tự mình viết tất cả tấu chương, phần nhiều là do phụ tá viết thay, nhưng ta còn chưa kịp mời, nếu Hạ Lan tiểu thư đã đọc sách nhiều năm như thế thì cũng đừng để phí hoài.” Hắn như nhớ tới điều gì: “Hay là do Hạ Lan đại nhân ở Đô sát viện, nên nàng thấy không tiện?”

Phần lớn tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu đều xuất phát từ tay của Đô sát viện Ngự sử, cũng là cấp dưới của Hạ Lan Cẩn.

Tuy nói là cấp dưới của cha nàng, nhưng các Ngự sử trong Đô sát viện đều có phe phái riêng, thường ngày vẫn nội đấu lẫn nhau, lần trước đoàn kết một lòng mắng Thế tử phủ Tào Quốc Công cũng vì phủ Tào Quốc Công đời này mặc dù giàu có, nhưng lại không có thực quyền, phạm tội thì cũng chỉ có thể mặc người chà đạp — cũng vì thế mà phu nhân Tào Quốc Công mới nghĩ đến việc kết thông gia với đích nữ Vân Dương Quận chúa của Thành Vương, không ngờ trộm không được gà còn mất luôn nắm thóc.

Hạ Lan Từ lắc đầu, nói: “Vậy thì không phải, chỉ là ta chưa từng chửi người.”

Lục Vô Ưu lấy ra vài tấu chương trống đưa cho Hạ Lan Từ, lại cầm bút của mình lên lần nữa, nói: “Cứ dựa theo cách nàng đối xử với ta ở Thanh Châu mà viết là được, mắng nhiều sẽ quen thôi. Đọc nhiều sách như thế mà không truyền tải sang câu chữ cũng là lãng phí.”

Hạ Lan Từ cảm thấy những lý lẽ của hắn thật sự rất nhiều: “… Đọc sách không phải là để mắng người.”

Lục Vô Ưu nói: “Không mắng thì sao khiến người đời tỉnh ngộ, tất nhiên là phải chấn động đến người điếc có thể nghe, người mù có thể thấy mới tốt — cha nàng ở Đô sát viện, nàng chưa từng thấy tấu chương của Ngự sử bên đó sao? Lời lẽ tác phong của các ngôn quan đó kiêu ngạo không phải là nói suông, ta thế này đã xem như tốt lắm rồi. Những tấu chương buộc tội khác căn bản đều dựa trên tội danh phải tru di cả nhà mà viết, làm sao cho người nghe kinh sợ thì làm, chỉ nhìn vào tấu chương thôi thì ai cũng đáng c.h.é.m đầu, bằng không thì sao bên kia chỉ cần một bản tấu chương hạch tội thì bên này chúng ta đã phải dâng tấu xin từ quan với Thánh thượng. Đương nhiên, từ quan là không thể từ quan…” Hắn vừa nói, vừa cúi đầu bắt đầu viết tiếp: “Nàng cũng đừng quá căng thẳng, cứ tùy ý mà viết giúp ta vài bản tấu chương là được.”

Hạ Lan Từ đành phải cầm một cây bút lên.

Loading...