trong lúc nhất thời nàng  thể tưởng tượng , nếu Lục Vô Ưu cũng đối xử  với một nữ nhân khác như  thì .
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc mới : “… Vậy thì hòa ly với   thôi.” Giọng nàng cũng trở nên ảm đạm hơn: “Nếu   thực sự thích  khác,
 lẽ thần phụ sẽ… chịu  nổi.”
Tuy lời hứa  êm tai, nhưng nếu chúng đều  thể  hiệu lực thì    những câu chuyện  lòng đổi .
Hứa Hoàng hậu  nàng,   thêm  nữa    gì thêm, trái  gọi  lấy một phong thư , : “Bổn cung sẽ cho  tiễn cô  khỏi cung, nhưng ở đây  một bức thư,   cô  thể chuyển giúp Bổn cung ?”
Hạ Lan Từ cầm lá thư trong tay, đáp “Vâng” một tiếng, đang còn ngỡ ngàng thì đột nhiên  thấy nữ quan lúc nãy bước  : “Nương nương,   hình như  một cung nữ  đánh ngất bên ngoài điện,  …”
Nàng cũng  rõ tự tin từ  mà đến, đột nhiên : “Thần phụ thất lễ, nhất thời cơ thể  chút  khỏe,  thể  ngoài  một chút ?” Sau khi đợi Hứa Hoàng hậu đồng ý, nàng nhanh chóng bước  ngoài điện.
Ngoài điện  một bóng , trong Cung Khôn Ninh vốn cũng chẳng  mấy ai, chẳng khác gì lãnh cung sâu thẳm.
Hạ Lan Từ vòng đến góc tường  điện, khẽ gọi một tiếng “Lục Vô Ưu”, lập tức thấy góc áo quan phục của Lục Vô Ưu từ  cây nhẹ nhàng hạ xuống, Hạ Lan Từ kinh hãi, hạ giọng : “Ta chỉ đoán thôi,  ngờ  thật sự  nội đình…”
Lục Vô Ưu chạm nhẹ  chóp mũi, : “Không   sợ nàng   hạ dược,   đường cầu cứu, đành  nghĩ cách thôi.”
“Sao  tìm  ?”
Lục Vô Ưu đơn giản : “Ta  hạ một loại cổ   nàng,  thể truy đến đây.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên hỏi: “Đó  là thứ gì?”
Lục Vô Ưu : “Dù  nàng   thứ đó là  , cũng   thứ   gì.  ,  nàng  đến Cung Khôn Ninh?”
Hạ Lan Từ giải thích: “Nữ quan của Hoàng hậu nương nương  giúp  giải vây, … cung nữ     do  đánh ngất ?”
Lục Vô Ưu ngầm thừa nhận.
Hạ Lan Từ  chút ngạc nhiên : “Không   tự nhận là… nếu     phát hiện thì cả Kinh thành   ai  thể tìm   ?”
Lục Vô Ưu nhướng mày, giọng điệu  phần bất đắc dĩ: “… Hạ Lan đại tiểu thư,  đang tìm nàng, nàng thật sự nghĩ   thể độn thổ ? Dù  đây cũng là nội cung cấm địa, may mà ít , nếu   khác phát hiện thì  xong đời   đến lượt nàng.”
Hạ Lan Từ cũng  căng thẳng: “Bây giờ    nữa ,  mau rời khỏi đây , Hoàng hậu nương nương  lát nữa sẽ cho  đưa   ngoài.”
Lục Vô Ưu  hỏi: “Nàng thật sự  ?”
Hạ Lan Từ cố gắng gật đầu, còn xoay một vòng cho  xem: “Một chút cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-117.html.]
Lục Vô Ưu nhận thấy  điều bất thường, ánh mắt  trầm xuống: “Nàng   y phục?”
“Cái   cũng   ?” Hạ Lan Từ nhanh chóng giải thích ngắn gọn: “Cung nữ  đổ canh lên  , nên mới tìm cho  một bộ trang phục mệnh phụ khác,  khi  xong thì gặp Nhị Hoàng tử,  thật sự  ,  mau  .”
Lục Vô Ưu   nàng một lát, mới : “… Vậy ,   đây.” Dứt lời thì lập tức “vút” một tiếng, biến mất  thấy bóng dáng.
Hạ Lan Từ  lo lắng  yên tâm, cảm giác vô cùng phức tạp   Cung Khôn Ninh,  với Hứa Hoàng hậu: “… Cung nữ    thể vì thần phụ mà  liên lụy. Là  của thần phụ, mong nương nương thứ tội.”
Dường như Hứa Hoàng hậu  thấy manh mối gì đó từ nét mặt nàng, chỉ  nhẹ, : “Không .”
Khi Hạ Lan Từ  Hứa Hoàng hậu cho  tiễn  khỏi cung, Lục Vô Ưu  chờ sẵn bên ngoài.
Vẻ mặt  vẫn thản nhiên, rõ ràng   ai phát hiện.
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, cùng  chen  xe ngựa, : “Công chúa  tìm  gây phiền phức ?”
Không ngờ Lục Vô Ưu cũng hỏi: “Nhị Hoàng tử  quấy rầy nàng?” Hai  đưa mắt  ,   gì.
Cuối cùng vẫn là Lục Vô Ưu lên tiếng : “Dù  Thiều An Công chúa cũng là một nữ tử, thủ đoạn  hạn, nàng  cũng  hạ thuốc , giờ còn  cách gì  nữa. Còn nàng thì ? Hắn   gì…”
Hạ Lan Từ cũng : “Không  gì, chỉ tìm   chuyện thôi.”
Lục Vô Ưu nhắc   nữa, giọng điệu đầy hoang đường: “… Nói chuyện?”
Hạ Lan Từ nhớ  những gì  phát sinh, : “… Hắn khuyên  theo , hứa hẹn nào là vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, còn … Hắn cảm thấy   thể sẽ c.h.ế.t sớm,  chờ   một góa phụ trẻ.”
Lục Vô Ưu  khẽ một tiếng, nhún vai : “Vậy  lẽ chờ đến khi  c.h.ế.t cũng  chắc  đợi .”
Xe ngựa lao vút , chẳng mấy chốc  về đến phủ.
Sau khi xuống xe  phủ, Lục Vô Ưu mò mẫm cổ tay Hạ Lan Từ, : “Ta còn lo nàng sẽ  dùng đến thứ .”
“Thật  cũng suýt chút nữa, nhưng mà…” Hạ Lan Từ  quanh thấy   ai, trong lòng ngứa ngáy, cũng nắm lấy cổ tay của Lục Vô Ưu,  đó xoay chuyển cơ quan bên , móc bạc tức khắc b.ắ.n  móc  mái hiên, ngay  đó hai   kéo lên , nàng nhếch môi  : “… Đây    dùng  .”
“…”
Lục Vô Ưu nửa  nửa  : “Nàng học nhanh đấy chứ.” Hạ Lan Từ : “À…  giờ xuống thế nào đây?”
Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng bay xuống ,  đó chỉ  cây cột hiên bên cạnh, : “Nếu chỉ  một , nàng  thể leo xuống từ đó.”
Hạ Lan Từ: “…”