PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:11:44
Lượt xem: 93
Tuy rằng ban ngày có chút xấu hổ, nhưng sập tối Hạ Lan Từ vẫn nghiêm túc tìm Lục Vô Ưu tiếp tục luyện tập, tăng cường thể lực.
Ban đầu Lục Vô Ưu còn tưởng rằng nàng chỉ là hứng khởi nhất thời, do bị vẻ ngoài mê hoặc mà nhận thức sai lầm, hắn đã vô thức cho rằng một tiểu cô nương thân thể mảnh mai như nàng không thể kiên trì được bao lâu, nhưng Lục
Vô Ưu cũng không vì thế mà lơ là, sau khi nhận thấy nàng kiên trì ngày qua ngày, hắn càng thêm nghiêm túc hơn nữa.
“Nhận được thư của muội muội ta rồi, trên đường đi có việc nên chậm trễ, có thể sẽ đến muộn vài ngày, nhưng…”
Lục Vô Ưu mở một chiếc hộp, lấy vài món đồ từ bên trong ra, đặt lên bàn.
“… Đây là những thứ ta nhờ gia đình gửi đến trước. Nàng xem có dùng được không?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nhìn những vật phẩm kỳ lạ trước mắt, không thể đoán được công dụng của chúng, nàng hơi bối rối: “… Đây là gì vậy?”
Lục Vô Ưu cầm một món trông giống như vòng tay nhiều tầng lên rồi nói: “Đưa tay ra.”
Hạ Lan Từ nghe lời đưa tay ra, từng lớp vòng như đá như ngọc được đeo lên cổ tay trắng nõn của nàng, trông cũng rất đẹp, tuy rằng nó nhẹ hơn tưởng tượng, nhưng nàng vẫn thấy hơi khó thích ứng, nàng khẽ lắc lắc chiếc vòng, âm thanh phát ra cũng rất trầm.
Lục Vô Ưu nói: “Đây là một cơ quan có thể giúp người ta bay cao, cơ chế là hai viên ngọc bên dưới chiếc vòng, xoay hai vòng sẽ b.ắ.n ra một dây có móc câu, bền chắc đến mức sắt đá cũng khó đứt, dây b.ắ.n ra sẽ xoay hai vòng, sau đó móc vào một chỗ cố định, nàng xoay thêm hai vòng nữa thì nó sẽ đưa nàng bay qua. Lần đầu sử dụng có thể chưa quen, nhưng dùng vài lần sẽ thành thạo thôi.”
Hạ Lan Từ kinh ngạc nói: “Còn có thứ này sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Đúng, là đồ chơi khi còn nhỏ của muội muội ta.” Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu cười nói: “Nàng đừng xem thường, thứ đồ chơi này quấn lấy hai ba người lớn cũng không thành vấn đề, cho dù rơi xuống vực sâu cũng có thể dùng được.” Hắn lại giải thích: “Mấy ngày nữa trong cung có yến tiệc, nàng đã là cáo mệnh, e rằng cũng phải đi. Khi vào cung sẽ bị xét người, d.a.o găm không thể mang vào, Hoàng cung có không ít cao thủ, cho nên Tử Trúc không cách nào theo nàng. Ta không thể lúc nào cũng cận kề bên nàng, nên mang thêm vài món phòng thân, thứ này người thường nhìn vào chỉ nghĩ là vòng tay.”
Hạ Lan Từ chạm vào thứ trên cổ tay, không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
“Những thứ còn lại có công dụng khác nhau, để ta giải thích cho nàng…”
***
Bởi vì gần đây Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa đều rất an phận, cuộc sống của họ ở nhà trải qua vô cùng yên bình — buổi sáng Lục Vô Ưu đến Hàn Lâm Viện, đến chạng vạng đúng giờ trở về giám sát nàng tập luyện, sau đó trao
đổi với Hạ Lan Từ về những bài văn nàng đọc ban ngày, đôi khi còn có thể hôn hôn một chút — đã lâu nàng không còn trải qua cảm giác kinh hồn bạt vía như thế.
Khi lên xe tiến cung, Hạ Lan Từ cảm giác như đã qua mấy đời.
Nàng mặc y phục mệnh phụ Ngự ban và Lục Vô Ưu mặc quan phục cùng nhau đi vào từ Đông Hoa Môn, còn các huân thích (*) khác thì vào từ Tây Hoa Môn.
(*) Huân thích (勋戚): những người thuộc “huân tước” và “thích tộc”. Đây là nhóm người có quan hệ gần gũi với các Hoàng Đế hoặc các nhân vật có quyền
lực cao trong triều đình.
Cho nên trên đường đến đây, Hạ Lan Từ thấy Lục Vô Ưu đi được vài bước thì chào hỏi người này, đi thêm vài bước lại chào hỏi người khác.
Trước đây Hạ Lan Từ không có trải nghiệm này, vì nàng hiếm khi vào cung, cũng không quen nhiều quan viên, thường ngày ra ngoài chỉ cần giữ vẻ mặt lạnh nhạt là được, nhưng bây giờ để tránh đứng bên cạnh Lục Vô Ưu cười tươi như hoa mà mình lại quá lạnh lùng, nàng cũng chỉ đành bắt đầu mỉm cười, gật đầu, lại mỉm cười tiếp.
Người đối diện khen ngợi Lục Vô Ưu, cũng tiện thể khen tặng nàng.
“Lục đại nhân, đã nghe danh tôn phu nhân từ lâu, hôm nay được gặp, thật là có phúc ba đời… Đây là nương tử ta, này này, nàng đánh ta làm gì”
“Lục đại nhân, vừa nhìn thấy tôn phu nhân đã cảm thấy trời đất nhật nguyệt sáng bừng hẳn lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-113.html.]
“Lục đại nhân, lệnh chính quả thật…”
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã cảm thấy cười đến cứng cả mặt.
Đợi đến khi ít người hơn, nàng không nhịn được xoa xoa mặt mình, trong lòng càng thêm kính nể Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu vẫn giữ vẻ mặt bình thường: “Thật ra nàng không cười cũng không sao, dù gì họ đều biết nàng… À, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không dám mơ tưởng.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Đó không phải là bằng hữu của chàng sao?”
Nàng còn nhớ rõ buổi tiệc cưới kia, thanh thế của Lục Vô Ưu lớn thế nào.
Lục Vô Ưu nói: “Đa số chỉ biết đến chức quan và tên tuổi của ta, ta có thể nhớ mặt được toàn bộ đều nhờ trí nhớ tốt, ta đâu có nhiều thời gian để kết bạn với từng người một.”
Hạ Lan Từ nói: “… Khụ khụ, ta tưởng chàng có thể.”
Lục Vô Ưu nghiêng người liếc nhìn nàng: “Trước đây nàng nghĩ vậy cũng được, nhưng bây giờ ngày ngày ta ở cạnh ai nhiều nhất, nàng không biết sao?”
Đại khái là Lục Vô Ưu khiến người ta có cảm giác không gì không làm được, mà sinh ra ảo giác vậy.
“Vậy… những ai có quan hệ tốt với chàng, ta nên nhớ kỹ?”
Lục Vô Ưu nói: “Không cần. Người thật sự có quan hệ tốt, nàng cười ít một chút người ta cũng sẽ không để ý”
Hắn đưa tay, có chút muốn véo nhẹ khuôn mặt không phòng bị của Hạ Lan Từ.
Trước kia Lục Vô Ưu cảm thấy nàng sắc sảo, ngay cả nhan sắc cũng khiến người ta cảm thấy chói mắt, khi nàng thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác, sẽ có một loại cao ngạo lạnh lùng khó tả. Bây giờ mới cảm thấy lúc đó mình thật sự nhìn nhầm quá mức, cô nương này làm gì có cao ngạo, đôi khi gương mặt đẹp đẽ như vậy, trông nàng lại có vài phần ngây ngô.
Hạ Lan Từ hoàn toàn không để ý tay của Lục Vô Ưu vươn tới, đợi bàn tay ma quái của hắn sờ vào má mình, nàng mới đẩy tay hắn ra: “Chàng làm gì vậy?”
Lục Vô Ưu nói: “Không có gì, chỉ là tùy tiện nắn nắn thôi.”
Hạ Lan Từ không nói gì: “Chàng cũng đâu phải không có mặt.”
Lục Vô Ưu đáp lại rất tự nhiên: “… Chẳng phải vì không đẹp bằng nàng sao?” Hạ Lan Từ giật mình, nói: “… Hả? Chàng nói mớ sao?”
Tuy rằng Hạ Lan Từ vẫn luôn biết mình đẹp — nàng cũng không thể không biết, nhưng bởi vì tướng mạo của đối phương cũng rất xuất chúng, từ lần đầu gặp mặt ở Thanh Châu, Lục Vô Ưu sẽ không vì dung mạo của nàng mà đánh giá cao nàng, sau này cũng nhiều lần tỏ ra không hề hứng thú, làm nàng luôn nghĩ rằng dung mạo của mình trong mắt Lục Vô Ưu cũng chỉ là bình thường.
Điều này cũng là bình thường, không phải ai cũng sẽ kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng, biểu hiện thái quá cũng chỉ là thiểu số, điểm này Hạ Lan Từ vẫn tự hiểu lấy mình.
Nghĩ lại một chút, nói không chừng Lục Vô Ưu đang trêu đùa nàng.
Quả nhiên, Lục Vô Ưu nói: “Nói sự thật mà thôi. Được rồi, mệnh phụ phải đi lối kia, chúng ta tạm thời tách ra, nàng phải tự cẩn thận.”
Khác với tiệc sinh thần ở phủ Công chúa, yến tiệc trong cung thì trang trọng hơn đôi chút.
Các quan viên được Thánh thượng thiết đãi ở Điện Hoa Cái, còn mệnh phụ và gia quyến thì do Hoàng hậu tiếp đãi ở Cung Khôn Ninh, nhưng vì hiện giờ Hoàng hậu đang ở thâm cung tụng kinh niệm Phật cùng Thái hậu, nên Lệ Quý Phi tạm thời thay thế.
Nói thật, Hạ Lan Từ vẫn không muốn gặp Lệ Quý Phi là mấy, nhất là phải vào nội cung, hiện giờ không biết Nhị Hoàng tử đang ở đâu.
Nàng đang do dự thì nghe Lục Vô Ưu lại nói: “Được rồi, đừng sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì ta sẽ đi tìm nàng. Tiến vào nội cung tuy có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không thể vào.”
Hạ Lan Từ nói: “… Tự chàng cũng phải cẩn thận một chút, nghe nói hôm nay Công chúa cũng sẽ đến.”
Lục Vô Ưu day trán nói: “Sao cảm giác này lại quen thuộc vậy.”