Hạ Lan Từ ngẩn , Lục Vô Ưu  đỡ lấy eo nàng, để nàng nhẹ nhàng tựa  cạnh bàn.
Nàng vô thức chống hai tay    mặt bàn, còn  kịp  hồn  cảm nhận  Lục Vô Ưu đưa chóp mũi từ từ  gần cổ nàng, cúi đầu khẽ ngửi, : “Ta luôn  hiếu kỳ, rốt cuộc nàng  mùi gì .”
Hạ Lan Từ vô thức nắm chặt nén mực bên cạnh  tay,  chút căng thẳng : “Không  mùi gì mà.”
Hơi thở của Lục Vô Ưu phả lên cổ nàng, chóp mũi gần như chạm  cằm Hạ Lan Từ,  ngửi ngửi: “Không thể  rõ là mùi gì, nhưng   thơm,  nhớ là tảo giác   mùi …”
Hắn  lời , giọng  gần ngay bên tai, từ góc  của nàng, Lục Vô Ưu rũ mắt, dường như thực sự đang nghiên cứu.
 cách quá gần, tim nàng lúc   bắt đầu đập nhanh hơn. Hạ Lan Từ lùi về  để tránh, gần như  lên bàn.
Lục Vô Ưu ngẩng đầu, thấy nàng   tự nhiên, lẽ   nên lùi , nhưng lúc  một ý nghĩ trỗi lên nhanh chóng và   nguyên tắc, hơn nữa… nàng cũng xem như là đồng ý .
Hạ Lan Từ  ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi  Lục Vô Ưu ngậm lấy môi..
—— Tuy rằng nàng  phản đối việc   hôn, nhưng cũng   ý định ở trong thư phòng ngay giữa ban ngày!
Lúc  Lục Vô Ưu  lập tức ôm nàng  hẳn lên bàn, cơ thể nghiêng về , chen  giữa đôi chân đang khép , nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi nàng, đoán chừng là vì ngại ban ngày,  cũng  phát  tiếng động lớn, nhưng Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng  .
Đối với nàng mà , thư phòng là nơi trang nghiêm, còn khoa trương hơn cả nơi đông .
Huống chi nàng còn lo sợ nếu động tác của  quá mạnh sẽ  những thứ  bàn rơi xuống đất.
 rõ ràng là Lục Vô Ưu  thèm để ý chút nào,  đỡ lấy eo nàng, l.i.ế.m láp đôi môi nàng từng chút một, đợi nàng mở miệng thì  trêu đùa đầu lưỡi nàng như đang chơi một trò chơi thú vị.
Hô hấp của Hạ Lan Từ rối loạn hết lên, cánh tay chống lên bàn cũng sắp  chịu nổi nữa.
Trong khe hở giữa các nụ hôn, Lục Vô Ưu dán lên môi nàng, ngữ khí gần như nỉ non: “Trước đây     ,  đầu tiên nàng   ôm lấy cổ ,  bây giờ  khách khí như …” Vừa ,   nắm lấy cổ tay nàng qua lớp áo: “Nàng chống ở đó,  bằng ôm lấy cổ  sẽ vững hơn,  tin nàng thử xem…”
Hơi thở của   hỗn loạn, giọng   như dẫn dắt từng bước, giống như mỗi ngày đều hướng dẫn nàng luyện tập.
Tuy Hạ Lan Từ  hiếu học, nhưng  ngờ sẽ áp dụng ở phương diện , đôi mắt nàng hiện lên sắc đỏ của phấn hồng,  tự chủ  mà đưa tay lên, chậm rãi ôm lấy cổ Lục Vô Ưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-112.html.]
Lục Vô Ưu  nhẹ một tiếng, càng hôn nàng say sưa hơn.
Đến khi Hạ Lan Từ vô tình đụng  chồng bài văn đặt bên cạnh,  chúng rơi xuống đất, nhất thời chỉ  một tiếng vang nặng nề,  đó các cuộn giấy
bay lên tán loạn khắp nơi.
Hạ Lan Từ lập tức lúng túng đẩy Lục Vô Ưu , cúi đầu nhặt nhạnh lên. Nàng cúi đầu, thở gấp: “… Lần   đừng hôn  ở thư phòng nữa.”
Lục Vô Ưu cúi đầu giúp nàng nhặt, cũng  chút thở gấp: “… Có  càng kích thích ?”
Hạ Lan Từ: “…???”
Lục Vô Ưu nuốt nước bọt, chậm rãi : “Không  nàng   quen ? Kích thích nhiều thì sẽ  còn cảm thấy kích thích nữa.” Hắn còn bổ sung: “Vừa   hôn  dịu dàng,  còn …”
Cuối cùng Hạ Lan Từ  nhịn  ngắt lời : “… Im miệng!”
Lục Vô Ưu im lặng, nhưng   nhịn   ,   đến khóe môi cong cong, trong mắt  ánh lên nét sáng trong rực rỡ như kẻ say, thật sự  quyến rũ, tiếc là  ai thưởng thức.
“… Khụ khụ, cùng lắm thì    sẽ  hôn nàng trong thư phòng nữa.”
Hạ Lan Từ nhặt gần xong đống bài văn rơi  đất, m.á.u nóng dâng lên não mới dần lắng xuống. Nàng  sợ   vô tình xông ,   ôm Lục Vô Ưu, nàng căng thẳng đến mức  thở nổi.
“… Chàng  sợ ?” Lục Vô Ưu hỏi: “Sợ gì chứ?”
Hạ Lan Từ đáp: “Lỡ  …”
Lục Vô Ưu  : “Hóa  nàng đang sợ cái ? Ta    cảm nhận    đến gần…”
Lúc  Hạ Lan Từ mới nhớ tới điểm ,  an tâm đôi chút, cắn môi : “Cũng    , chỉ là…” Cuối cùng nàng ôm chồng bài văn : “Thôi,   đây.”
Lời  dứt, nàng  nhanh chóng rời khỏi.
Lục Vô Ưu  bóng lưng gần như là chạy trối c.h.ế.t của nàng,  nhịn    .