Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:29:17
Lượt xem: 437

Nàng rất mệt, quả thực cần nghỉ ngơi, nằm xuống nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

A Tứ và Vương đại nhân ở nha môn chờ một ngày, cuối cùng cũng đợi được Tạ Dật trở về, chỉ thấy nam nhân y phục nhăn nhúm, vạt áo và cánh tay còn dính bẩn, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, so với lúc ra ngoài thì thêm vài phần tiều tụy và mệt mỏi.

A Tứ vội vàng nghênh đón, nhìn thẳng vào tay trái của chàng, muốn xem, lại sợ chàng đau, nhất thời đau đầu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Công tử, người không sao chứ? Hay là tìm đại phu đến xem."

Tạ Dật nhìn mình, quả thực rất tiều tụy, chàng không để ý lắm, nói: "Không cần, phu nhân tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi, có hỏi đến người, hiện tại đang ngủ."

Tạ Dật đáp một tiếng, sải bước vào trong, trong phòng ấm áp, hơi lạnh trên người vừa vào cửa liền tan biến. Tạ Dật ngồi bên giường một lúc, thấy sắc mặt nàng đã khá hơn liền yên tâm.

Quay đầu dặn dò hạ nhân mang nước đến, chàng tắm rửa thay y phục, thật sự quá bẩn rồi, ở trên núi một ngày một đêm, toàn mùi đất không nói, trên người cũng dính bùn đất, nên tắm rửa sạch sẽ.

Tay trái bị gãy xương, cử động bị hạn chế, chỉ có thể từ từ, tắm xong gọi A Tứ đến giúp. A Tứ nhìn thấy bàn tay bị gãy xương, liếc nhìn chàng một cái, nói: "Lão Què kia là cố ý làm khó người."

Tạ Dật im lặng, chỉnh trang lại y phục đi ra ngoài, uống hai chén trà, liền đuổi A Tứ và những người khác đi, tự mình lên giường nghỉ ngơi.

Thẩm Thư Dao đã giải độc, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, từ sáng đến giờ ngủ một ngày vẫn chưa tỉnh, nhưng khí sắc trông đã tốt hơn rất nhiều. Tạ Dật sờ sờ mặt nàng, vừa động, cánh tay liền đau nhói, chàng khẽ rên một tiếng, rồi không động đậy nữa.

Thẩm Thư Dao xoay người, vừa lúc đối diện với chàng, mắt từ từ mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của người nam nhân, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh hiền hòa.

Vừa tỉnh dậy, Tạ Dật đã trở về, nàng cong môi cười, rõ ràng là vui mừng.

"Tạ Dật, chàng đã về rồi."

Mắt đảo một vòng, nhìn thấy cánh tay trái đang bị treo, nụ cười biến mất, lo lắng hỏi: "Tay chàng bị sao vậy? Đánh nhau thua người ta à."

Tạ Dật không ngủ, nghe vậy mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Không đánh nhau, ngoài ý muốn bị va vào đá."

Nàng kéo dài giọng ồ một tiếng, không tin lắm. Chàng cẩn thận như vậy, sao có thể va vào đá được? Gạt người.

"Chàng nói thật đi, ta không cười chàng đâu, có phải là đánh không lại không?"

Tạ Dật bật cười, thầm nghĩ sao nàng cứ chấp niệm với việc chàng đánh nhau vậy, lại còn đánh không lại người khác.

Điều này khiến Tạ Dật không khỏi nhớ đến những gì nàng viết trong nhật ký, nói chàng ở bên ngoài đánh nhau thua người ta, về nhà lại cáu kỉnh. Từ trước đến nay, mạch não của nàng vẫn luôn như vậy.

"Thật sự không có."

Chàng bất lực giải thích một câu, ánh mắt đảo qua đảo lại đánh giá nàng, "Bụng còn đau không? Có chỗ nào khó chịu không?"

"Không đau nữa." Nàng sờ sờ bụng, nói: "Chỉ là đói thôi."

Không nói thì thôi, vừa nói, Tạ Dật cảm thấy mình cũng đói rồi, bụng trống rỗng, thật sự khó chịu. Chàng chống người dậy, dặn dò ra ngoài một câu, ngoài cửa đáp lại một tiếng, không bao lâu, cơm canh nóng hổi đã được đưa vào phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-96.html.]

Thẩm Thư Dao nhìn chàng, cười nói: "Chúng ta đều là người bệnh, hay là để ta chăm sóc chàng nhé."

Tạ Dật gật đầu nói được, rồi cùng xuống giường, hai người ngồi sát bên nhau, miệng không có thời gian nói chuyện. Thẩm Thư Dao nói chăm sóc chàng, thực chất là đói quá, căn bản không quan tâm đến chàng.

Tạ Dật nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nhắc nhở nàng: "Độc vừa giải, ăn nửa lưng chừng được rồi, thịt không được ăn nhiều."

Thẩm Thư Dao không nghe, tay vừa vươn tới chỗ cá, liền bị chàng ngăn lại, Tạ Dật vẫn luôn quan sát, nói: "Ăn nữa là nhiều rồi, không tốt cho sức khỏe."

Nàng trợn mắt nhìn Tạ Dật, đang ăn ngon lành thì lại bị nói như vậy, được rồi, không ăn thịt, ăn rau là được phải không.

Thẩm Thư Dao bắt đầu ăn rau, ăn được một lúc, Tạ Dật liền lấy bát của nàng đi, lại nói: "Được rồi, đừng ăn no quá."

"Không no, ta chưa no."

Tạ Dật liền đặt bát đũa xuống, chàng cũng không ăn nữa. Hai người nhìn nhau, ngọn lửa vô hình đang nhảy múa.

Cuối cùng, Tạ Dật cúi đầu trước, véo mặt nàng nhìn trái nhìn phải, quả thực gầy đi một chút.

"Sức khỏe hồi phục rồi, muốn ăn gì cũng được."

Thẩm Thư Dao nghĩ ngợi một chút, được rồi. Nhìn tình hình hiện tại của hai người, có vẻ như cơ thể nàng sẽ khỏe lại trước, đợi nàng khỏe lại, liền có thể quản chàng rồi, thở phào nhẹ nhõm.

Ban ngày ngủ một ngày, buổi tối Thẩm Thư Dao không ngủ được, nằm trên giường nghịch ngợm, nàng quay đầu nhìn Tạ Dật, dường như rất mệt mỏi, cằm có râu xanh rồi.

Nàng sờ tới sờ lui, nhỏ giọng nói: "Sao lại tiều tụy thế này, phá án vất vả lắm sao. Đúng rồi, khi nào chúng ta về thế?"

Tạ Dật nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn một cái, "Khoảng bảy tám ngày nữa, chuyện còn lại giao cho Vương đại nhân."

Bảy tám ngày sau, cơ thể nàng cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn.

"Ừm, được."

Hai người mỗi ngày cùng nhau uống thuốc, làm cho cả phòng toàn mùi thuốc, ngửi thấy liền buồn nôn. Uống được năm sáu ngày, Thẩm Thư Dao đã khỏi hẳn, đại phu nói không cần uống thuốc nữa, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi.

Còn Tạ Dật, gãy xương thì phải mất trăm ngày, ước chừng còn phải một thời gian nữa. Ngày về kinh chàng vẫn bị treo một tay.

Tạ Dật vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Ngồi đây."

Thẩm Thư Dao liếc mắt nhìn, nhớ đến đôi môi bị hôn sưng lên vào buổi sáng, bây giờ vẫn còn tê tê, nói chuyện liền có chút cộc cằn.

"Chàng chỉ còn một tay, còn không an phận."

"Một tay, ôm nàng là đủ rồi."

Mưa phùn rả rích suốt nửa ngày, rơi trên mái nhà lộp độp, không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nước mưa theo mái hiên tí tách rơi xuống, mặt đất đọng đầy nước.

Loading...