Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:29:13
Lượt xem: 431

Sau đó dặn dò Vương đại nhân và A Tứ chăm sóc nàng thật tốt, liền vội vàng ra ngoài, vừa bước qua ngưỡng cửa, đại phu phía sau dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi anh lại.

"Đại nhân xin dừng bước, có việc quên nói."

"Còn thiếu thuốc sao?"

"Không phải không phải."

Đại phu thấy Tạ Dật sốt ruột, giải thích: "Cách thành ba mươi dặm có một thôn tên là Thượng Nguyên, trong thôn có một lão què, ông ta quanh năm lên núi hái thuốc, dược liệu rất nhiều, chỉ là tính tình quái gở, vui thì bán chút thuốc, không vui thì không bán. Ngài đến chỗ ông ấy xem thử trước, biết đâu ông ấy có, nếu chỗ ông ấy không có, ngài hãy lên núi cũng chưa muộn."

Tạ Dật suy nghĩ một chút, gật đầu, một cơn gió thổi qua, người liền biến mất.

Hai con tuấn mã phi nước đại, thẳng tiến ra khỏi thành đến thôn Thượng Nguyên. Thôn nhỏ, chỉ có ba bốn mươi hộ, hỏi thăm một chút là biết, chắc là nhiều người đến tìm lão què, người dân thấy cũng quen, Tạ Dật vừa mới mở lời, chưa nói rõ nguyên nhân, người dân liền chỉ tay, "Bên kia."

Tạ Dật nhìn về phía đó, nói lời cảm ơn, quay đầu bỏ đi. Đi được hai bước nghe thấy người dân vừa rồi lẩm bẩm một câu: "Lão què hôm nay tâm trạng không tốt, chắc là đụng phải tường."

Tạ Dật nghe thấy, bước chân hơi dừng lại, không do dự, tiếp tục đi về phía đó, bất kể tâm trạng người kia thế nào, chàng đều phải đi một chuyến.

Nhà lão què dễ tìm, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc, men theo mùi thuốc đi qua là được. Ba gian nhà đơn sơ, bên ngoài phơi dược liệu, lão què đang khập khiễng bê vào trong.

Liếc mắt thấy hai người đi tới, động tác trên tay cũng không dừng lại, không quay đầu lại nói: "Không bán thuốc."

Tạ Dật tự tiện bước vào, giọng điệu thành khẩn: "Làm phiền rồi, xin hỏi ông có lá Kim Hương không? Có người đang chờ thuốc cứu mạng."

"Có, ta không bán cho người giàu." Đặc biệt là người giàu có quyền có thế.

Tạ Dật chưa kịp vui mừng, đã bị câu nói phía sau dội một gáo nước lạnh, "Thê tử ta trúng độc, đang chờ thuốc cứu mạng, xin ông giúp đỡ, cần bao nhiêu bạc đều được?"

Lão què đánh giá chàng từ trên xuống dưới, tướng mạo tuấn tú nho nhã, ăn mặc sang trọng quý phái, là một công tử nhà giàu. Nhưng môi mỏng, là người lạnh lùng vô tình, những lời chàng nói, ông không tin.

"Bao nhiêu bạc cũng không bán, đi đi." Lão què không nghe chàng nói, lạnh lùng đuổi người. Thấy hai người đứng im bất động, khinh thường nói: "Nhà giàu nào có tình nghĩa, chẳng qua chỉ là giả vờ thôi."

Tạ Dật nghe thấy, sắc mặt không đổi, chắn đường đi của ông, nói: "Không biết ông đã trải qua chuyện gì, nhưng ta thật sự cần thuốc. Như vầy, ông nói xem, ta phải làm thế nào ông mới bán thuốc cho ta?"

Lưu Nhất kinh ngạc, lời này nghe thật sự khó chịu, có chút ý tứ hạ thấp thân phận mình, vì phu nhân, đại nhân luôn kiêu ngạo lại có thể cúi đầu.

Lão què nhìn chàng chằm chằm với ánh mắt sắc bén, dò xét, nửa tin nửa ngờ những lời chàng nói. Người nam nhân kia lại nói tiếp: "Ông muốn ta làm gì?"

"Công tử."

Lưu Nhất kinh hô thành tiếng, thầm nghĩ công tử không thể dễ dàng hứa hẹn, lỡ như lão què muốn làm chuyện thương thiên hại lý, chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của công tử sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-94.html.]

Lưu Nhất tiến lại gần vài bước, nói: "Không được, chúng ta tự đi tìm thuốc, nhất định sẽ tìm được."

Tạ Dật sao lại không nghĩ đến, chỉ là tự mình đi tìm sẽ mất thời gian, hơn nữa chưa chắc đã tìm được, nếu lão què chịu bán thuốc, bọn họ bây giờ có thể quay về thành, tiết kiệm thời gian, nàng cũng có thể nhanh chóng khỏi bệnh, bớt chịu khổ.

Lão què nghe vậy, hừ một tiếng, nói: "Ngọn núi này là của ta, lá Kim Hương chỉ có hai cây, đều ở chỗ ta, các ngươi đi cũng không có."

Trên núi không có, vậy càng không thể đi.

Tạ Dật nhìn chằm chằm ông, đầu hơi cúi xuống, "Thê tử thành thân với ta được một năm, mới mười bảy tuổi, chưa hưởng phúc phận cũng chưa có con, lần này nếu không phải vì ta, cũng sẽ không gặp tai họa này, nàng không thể chết."

"Ông muốn gì, ta đều đáp ứng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lão què nhìn vẻ mặt thành khẩn, tràn đầy hy vọng của chàng, mặt không cảm xúc, mở miệng nói hai chữ: "Không bán."

Lưu Nhất thở dài, mắt nhìn xung quanh, muốn dùng vũ lực.

Tạ Dật thất vọng, nhìn mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt giãy giụa. Im lặng một lát, Tạ Dật nghĩ thông suốt, tự tôn kiêu ngạo, đều không bằng mạng sống của nàng.

Đầu gối cứng rắn hơi cong xuống, sắp quỳ xuống, đúng lúc này, lão què lại mở miệng: "Nhưng có thể dùng đồ vật để đổi."

Tạ Dật ngẩng phắt đầu lên, đồng tử hơi mở to, vội vàng hỏi: "Đồ vật gì?"

"Nhân sâm."

Lưu Nhất lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhân sâm nhiều lắm, không nói đến phủ đệ ở kinh thành, chỉ riêng Hồ Châu, muốn nhân sâm loại nào mà chẳng có.

"Được." Tạ Dật lập tức đồng ý.

Lão què chỉ tay, "Nhân sâm ở Nam Sơn, ta còn thiếu ba củ, ngươi đi đào, đào được thì ta sẽ cho ngươi lá Kim Hương."

Lưu Nhất: "Công tử nhà ta nếu không đào được, chẳng phải vẫn trì hoãn bệnh tình của phu nhân sao?"

Hai người nhìn ông ta, lão què cười nói: "Công tử nhà ngươi đi, ngươi ở lại, đợi hắn đến Nam Sơn phát tín hiệu, ta sẽ đưa lá Kim Hương cho ngươi mang đi cứu thê tử hắn."

Lưu Nhất mỉm cười, việc này dễ thôi, lão què vẫn là đã mềm lòng.

Tạ Dật: "Nhất ngôn cửu đỉnh."

Tạ Dật lên đường đi Nam Sơn lúc trời vừa tối, mà giờ đã là nửa đêm, xung quanh không có một chút ánh sáng, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong thôn soi sáng màn đêm. Tuyết ở sườn núi Nam Sơn phía dưới đã tan, nhưng trên đỉnh núi, vẫn chưa tan, chỉ nhìn thấy một chút màu trắng.

Lão què bảo Tạ Dật đi đào nhân sâm, địa điểm chính là trên sườn núi. Lưu Nhất rất sốt ruột, đứng ngồi không yên, một là sợ Tạ Dật xảy ra chuyện, hai là sợ lão què nuốt lời, không đưa lá Kim Hương cho hắn. Cả hai đều là chủ tử, hắn rất lo lắng.

Loading...