Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:29:09
Lượt xem: 467
Cửa phòng vừa đóng, Thẩm Thư Dao liền kéo tay chàng đến bên giường ngồi, nhỏ giọng hỏi chàng: "Chuyện sáng nay chàng biết chưa?"
Người nam nhân ừ một tiếng, sau đó đặt tay lên vai nàng, "Sau này gặp chuyện tương tự, hãy chạy trước, hiểu không?"
"Hả?" Nàng không hiểu, thái độ chính nghĩa nói: "Sao được, ta là ai chứ, ta là con nhà tướng môn, không thể tham sống sợ chết."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của người nam nhân, Thẩm Thư Dao chợt hiểu ra, chàng đang lo lắng cho mình.
"Ta nhất định sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm, phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước, đúng không?"
Tạ Dật thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói phải, ngừng một lát rồi nói tiếp: "Tên đó là Ma Tử, là một tên buôn muối lậu, hắn vận chuyển muối lậu đến bến tàu không theo thời gian cố định, lần giao dịch trước là hai tháng trước, lần giao dịch tiếp theo thì không biết khi nào. Nhưng hôm nay nàng đã giúp ta một việc lớn rồi."
"Bắt được hắn rồi sao?"
Tạ Dật lắc đầu, "Ta tìm thấy thời gian giao dịch tiếp theo ở góc tường miếu Nguyệt Lão."
Ồ, đúng là tin tốt.
"Vậy sao chàng không đi bố trí?"
Người nam nhân véo nhẹ má nàng, "Nàng có từng nghe nói đến việc dùng kế của địch để trị địch không?"
Từng nghe, sao lại chưa từng nghe, phụ thân nàng là Tướng quân, binh pháp gì đó nàng cũng từng đọc qua, chỉ là không biết dùng thôi.
Ý của Tạ Dật là muốn bắt gọn một mẻ lưới.
Nàng mở môi, còn muốn hỏi thêm gì nữa, Tạ Dật liền làm một động tác im lặng, bảo nàng đừng hỏi nhiều, biết quá nhiều không tốt cho nàng, biết sơ sơ là được rồi.
Thẩm Thư Dao cũng hiểu chuyện, mím môi gật đầu, hỏi chàng có đói không, "Chúng ta đi ăn chút gì ngon nhé?"
Nói như vậy, có vẻ như trước đây ăn không ngon.
"Nàng nói xem, muốn ăn gì?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Ta muốn ăn bánh quế hoa, vịt quay, móng giò hầm, gà bọc đất sét nướng, còn nữa..."
"Chờ chút, ta gọi tiểu nhị đến."
Muốn ăn khá nhiều thứ, chủ yếu là có Tạ Dật đi cùng, khẩu vị của nàng lại càng tốt hơn.
Một nén nhang sau, những món muốn ăn đều được bày trên bàn, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm ăn.
Những ngày này nàng được nuôi dưỡng rất tốt, da dẻ trắng nõn mịn màng, hai má phúng phính, thân hình càng thêm đầy đặn, giống như quả đào mọng nước, rất quyến rũ.
Tạ Dật nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đóng mở một lúc lâu, sau đó dời mắt, uống một hơi hết bát canh.
"Mấy ngày nay nàng ở lại khách điếm, đừng đi đâu cả. Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại."
Cắn một miếng bánh quế hoa, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp khoang miệng, ngọt ngào dẻo dẻo, ngon tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-92.html.]
"Ừm, chàng cẩn thận."
Mấy ngày không quay lại, chắc chắn là có liên quan đến vụ án, Thẩm Thư Dao không giúp được gì, cũng sẽ không cản trở. nàng cam đoan với Tạ Dật, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.
"A Tứ sẽ ở lại chăm sóc nàng."
A Tứ ngốc nghếch, còn không bằng nàng, một mình ở khách điếm thoải mái hơn, nàng không cần.
"Không cần, ta ở một mình được."
"Nhất định phải để hắn ở lại."
Hai má phồng lên, nói chuyện không tiện, liền gật đầu.
…
Ba ngày Tạ Dật không quay lại, Thẩm Thư Dao liền ở trong phòng ba ngày, không xuống lầu. A Tứ cứ nửa canh giờ lại đến xem một lần, sợ nàng xảy ra chuyện.
Đôi khi nàng cũng thấy phiền, bảo A Tứ cứ ở yên đấy, đừng đến nhìn chằm chằm nàng nữa, nàng không sao. Tiếc là A Tứ không nghe, cứ nhất quyết phải đến.
Không phải, lại đến nữa rồi.
Thẩm Thư Dao nghe tiếng bước chân, cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân quá nhẹ, không giống bước chân của A Tứ, vậy là của chưởng quầy và tiểu nhị?
Thẩm Thư Dao giật mình, nghiêng tai lắng nghe, cửa phòng bị mở ra, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng nàng nghe rất rõ. Một lúc sau, cửa phòng lại đóng lại, người bên ngoài đi thêm vài bước, rồi dừng lại ở phòng bên cạnh.
Đến lúc này, Thẩm Thư Dao thót tim, chưởng quầy và tiểu nhị biết hai gian phòng bên cạnh không có ai ở, sao lại mở ra rồi đóng lại, hơn nữa, họ không có việc gì sẽ không lên lầu, càng không thể đi nhẹ nhàng như vậy, giống như kẻ trộm.
Chẳng lẽ là trộm?
Thẩm Thư Dao nhảy xuống giường đi giày, lo lắng xoay vòng vòng tại chỗ, rồi nghĩ ra điều gì đó. Nàng mở cửa sổ trước, sau đó dùng sức giẫm lên chiếc ghế bên cạnh, cho đến khi có dấu chân mới thôi.
Làm xong mọi thứ, vội vàng chui xuống gầm giường.
Gầm giường toàn bụi, nàng nhịn, cả người toát mồ hôi vì căng thẳng, không biết có thể lừa được người đến hay không.
Không còn cách nào khác, đánh cược một phen. Hy vọng A Tứ nghe thấy động tĩnh sẽ đến.
Nằm sấp dưới gầm giường mới biết bẩn đến mức nào, mũi ngửi thấy mùi mốc, hít thở toàn là bụi, Thẩm Thư Dao phải bịt miệng lại, một là vì mùi khó chịu, hai là vì sợ mình sợ hãi, lát nữa sẽ không nhịn được mà hét lên.
Mặt đất lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua y phục thấm vào da thịt, lạnh đến run người. Nhưng những điều này không quan trọng, mà là sự hoảng sợ, khiến nàng nổi da gà. Trong phòng yên tĩnh, khiến tiếng tim đập của nàng càng thêm lớn.
Thẩm Thư Dao nuốt nước bọt một cách căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài giường, cửa phòng bên cạnh đóng lại, tiếng bước chân hướng về phía này, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng nàng.
Nàng đoán không sai, người đến tìm nàng, hơn nữa theo tình hình hiện tại, người đến không có ý tốt, không phải người của Tạ Dật.
Hơi thở của nàng rất nhẹ, tim đập mạnh hơn bao giờ hết, nàng nhắm mắt lại, bên tai là tiếng cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, vốn định nhắm mắt lại cho đến khi người đó rời đi, nhưng không chịu nổi sự tò mò, liền mở mắt nhìn ra ngoài.
Lọt vào mắt là một đôi chân, nhìn kích cỡ là của một người nam nhân, đi giày ống đen, khoác áo choàng dài đen, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, bước đến cạnh bàn thì dừng lại, dường như đang tìm kiếm và suy nghĩ điều gì đó.