Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:26:00
Lượt xem: 535

Chỉ có điểm tâm là ngon miệng, nhưng ăn nhiều lại dễ ngán.

"Khi nào chúng ta mới đến khách điếm thế, ta đói quá rồi."

"Còn nửa canh giờ nữa."

Trời sắp tối, đường khó đi, may mắn chỉ còn nửa canh giờ, nàng có thể nhẫn nhịn.

Uống trà, ăn mấy miếng điểm tâm, nàng lại muốn đi nhà xí. Nhưng rừng cây tối đen như mực, nàng chẳng dám đi một mình, chỉ đành ngước mắt trông mong nhìn về phía Tạ Dật.

"Tạ Dật, chàng đi cùng ta di."

Tạ Dật đứng trước ngựa, cảnh giác nhìn bốn bề, đặc biệt là lùm cây rậm rạp. Quan sát hồi lâu, mày mới giãn ra đôi chút, sắc mặt cũng trở nên thư thái.

Tạ Dật đi phía trước, nàng nhanh chóng theo sau, mắt đảo liên tục, sợ có thứ gì kỳ quái nhảy ra. Nhưng có chàng bên cạnh, Thẩm Thư Dao cũng an tâm phần nào.

Đi được một đoạn, Thẩm Thư Dao lên tiếng: "Được rồi, đến đây là được."

"Được, ta đi phía trước xem xét."

"Đừng đi xa quá." Nàng vội căn dặn.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đường nét gương mặt nam nhân khắc sâu, tuấn mỹ đến động lòng. Tạ Dật ngoảnh lại, khóe môi nhẹ cong, ánh mắt ôn hòa.

"Quỷ nhát gan."

Thẩm Thư Dao vốn định phản bác, nhưng vừa liếc nhìn bốn phía, lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng. Chờ chàng đi xa, nàng mới chậm rãi ngồi xuống.

Lát sau, Tạ Dật quay lại. Thẩm Thư Dao vừa đứng dậy, đang cúi đầu chỉnh lại y phục, chợt nghe thấy động tĩnh liền ngẩng lên nhìn chàng, miệng lẩm bẩm: "Không muốn mặc nam trang nữa, phiền phức quá."

Nàng không quen.

"Về đến nơi rồi đổi lại."

Tạ Dật không nói thêm gì, xem như ngầm đồng ý. Dù khoác nam trang, nàng vẫn yếu mềm, chẳng giống nam tử chút nào, đổi lại nữ phục thì trông thuận mắt hơn.

Bước vào khách điếm, nàng thoáng mỉm cười, chớp mắt nhìn chàng: "Từ giờ, ta chính là tiểu thiếp mà gia yêu thương nhất, phải thương ta nhiều hơn đó!"

Hai người quay lại, A Tứ và Lưu Nhất đang dựa vào xe ngựa nói chuyện, thấy người quay lại liền nhanh chóng thu dọn, chuẩn bị lên đường.

Thẩm Thư Dao vừa lên xe ngựa liền lấy bộ váy áo ra, cầm trong tay, nhìn chằm chằm vào chàng, tuy hai người ngủ chung giường, nhưng thay y phục trước mặt chàng là lần đầu tiên, nàng thấy ngại ngùng.

Môi đỏ mấp máy vài lần, nhưng vẫn không mở miệng được.

Tạ Dật cố tình không lên tiếng, muốn xem nàng chịu đựng được đến bao giờ, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, chàng liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Bên ngoài trời đã tối, trong xe ngựa càng tối om, thật ra cởi y phục cũng không nhìn thấy gì, chỉ là không vượt qua được cửa ải trong lòng. Thẩm Thư Dao nhỏ giọng gọi tên chàng, gọi hai tiếng không thấy phản ứng, chắc là ngủ thật rồi.

Soàn soạt, lần mò thay y phục trong bóng tối, tầm nhìn không rõ, động tác khá chậm, mất một lúc lâu mới chỉnh trang xong xuôi. Thẩm Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, thoải mái rồi, vẫn là nữ trang thoải mái hơn, nàng không muốn mặc nam trang nữa.

Càng về khuya, xung quanh càng yên tĩnh, đến nỗi khi vào trấn, cũng tĩnh lặng không một tiếng động.

A Tứ và Lưu Nhất dừng xe ngựa, Thẩm Thư Dao và Tạ Dật vào trong trước, người dân ở trấn nhỏ ngủ sớm, chỉ có một mình Chưởng quỹ đang ngủ gật ở quầy, thấy khách đến liền tỉnh dậy ngay lập tức, như nhìn thấy bạc vậy.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, hai vị ăn cơm hay là thuê phòng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-86.html.]

"Thuê phòng."

Chưởng quỹ mừng rỡ, lại hỏi: "Mấy gian phòng? Thiên tự hay Địa tự?"

"Hai gian Thiên tự."

"Hai vị..."

Một nam một nữ, ngủ riêng. Ánh mắt chưởng quỹ đảo qua đảo lại giữa hai người, bọn họ cùng nhau đi vào, lại có cử chỉ thân mật, ông ta cứ tưởng hai người là phu thê.

Ánh mắt dò xét của chưởng quỹ quá rõ ràng, Tạ Dật nhạy bén nhận ra, sờ mũi giải thích: "Đây là..."

Chữ "phu nhân" còn chưa nói ra miệng, Thẩm Thư Dao đã lên tiếng cắt ngang.

Nàng cười tủm tỉm nói với chưởng quỹ: "Ta là tiểu thiếp của gia."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mặt hơi đỏ, vẻ e thẹn xen lẫn ngượng ngùng, "Tiểu thiếp được sủng ái nhất." Nàng nhấn mạnh một câu.

Tạ Dật thần sắc cứng đờ, nhìn nàng diễn trò, hơi bất đắc dĩ.

Chưởng quỹ cười gượng gạo, "À, được được, hai vị mời lên lầu."

Lên lầu, cửa phòng vừa đóng lại, Tạ Dật day day mi tâm nhìn nàng: "Nói bậy bạ gì vậy?"

Nàng giải thích rất có lý: "Ai đi điều tra án lại mang theo tiểu thiếp, đây là để che giấu, làm nhiễu loạn tai mắt."

Nói cũng có lý.

"Nàng nghĩ có tác dụng sao?"

"Thử xem chẳng phải biết sao."

Trong phòng ấm áp, trà mới pha xong, có đậu phộng, hạt dưa, nàng ăn trước cho đỡ thèm, để dành bụng lát nữa ăn cơm.

Thẩm Thư Dao vừa cắn hạt dưa vừa nghĩ đến những cuốn thoại bản đã đọc, trong sách đều là sủng ái tiểu thiếp, bỏ bê chính thê.

Tạ Dật sau này có như vậy không?

Thẩm Thư Dao cười tủm tỉm nháy mắt, "Bây giờ ta là ái thiếp của gia, gia phải sủng ái ta cho thật tốt đấy."

"Thế nào mới coi là sủng ái đây?"

Đôi mắt cong lên, láu lỉnh đảo quanh, "Không biết, chàng nghĩ đi."

Tạ Dật quả thực đã nghĩ, "Ăn cơm no rồi đi ngủ."

Trong lòng nàng thầm kêu lên, thật thẳng thắn, nàng thích.

Điều kiện ở khách điếm không bằng Lan Viên, nhưng đi đường xa, có thể tạm bợ được thì cứ tạm bợ, đã là tốt lắm rồi.

Tạ Dật ăn cơm xong liền đi tìm A Tứ và Lưu Nhất, hẳn là có việc quan trọng, trước khi đi dặn nàng ngủ trước, đừng đợi chàng. Sao Thẩm Thư Dao có thể không đợi, đã nói cùng nhau ngủ, không thể nuốt lời. Hơn nữa, chân nàng lạnh.

Nửa canh giờ trôi qua, Tạ Dật vẫn chưa về, nàng buồn ngủ đến ngáp ngắn ngáp dài, mắt sắp mở không ra. Chốc lát, Thẩm Thư Dao rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đèn dầu sắp cháy hết, Tạ Dật mới mang theo hơi lạnh trở về, đứng trước giường nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi tắm rửa thay y phục. Ngồi xe ngựa cả ngày, Thẩm Thư Dao mệt lắm, ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau, ánh sáng chói chang, mắt Thẩm Thư Dao hé ra một khe hở, đợi thích ứng một lúc mới mở mắt ra. Bất chợt, nàng ngồi dậy, quét mắt nhìn quanh phòng, thấy Tạ Dật đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi một bên uống trà, rõ ràng là đã dậy từ lâu.

Loading...