Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:25:52
Lượt xem: 626
Thẩm Thư Dao bưng chén lên ngửa đầu uống cạn, chiếc cổ thon dài trắng nõn, chuyển động theo nhịp nuốt, uống xong, khóe môi còn vương lại chút nước, ánh nước long lanh, lưỡi thè ra l.i.ế.m một cái, khóe môi sạch sẽ.
Tạ Dật nhìn chằm chằm, yết hầu chuyển động, ánh mắt dừng lại trên môi nàng một lúc, muốn hôn nàng.
"Hôm nay đi vấn an mẫu thân, bà ấy lại an ủi ta, chàng có tin không?"
Nàng đến gần, vừa mở miệng là mùi hương thơm ngát, khiến Tạ Dật thèm thuồng.
Người nam nhân nuốt nước bọt, nói: "Tin, mẫu thân bây giờ không thích quản chuyện, sẽ không làm khó nàng."
Lời này bây giờ nghe có vẻ đáng tin, nếu là trước đây, Thẩm Thư Dao dù thế nào cũng không tin.
Nàng gật đầu, không quản chuyện thì tốt, không ai quản, nàng sẽ tự do tự tại. Nàng thậm chí còn nghĩ, đợi đến khi thân thể sạch sẽ, sẽ hẹn Trần Thục Nghi ra ngoài, lại đến bãi săn một chuyến. Hôm qua chưa chơi đã, lại còn đến tháng nữa, nàng muốn cưỡi ngựa chơi.
"Hôm nào, chúng ta lại đến bãi săn chơi nhé."
Tạ Dật liếc nhìn nàng, không trả lời, "Nàng lại đây."
Thẩm Thư Dao nghiêng đầu lại gần, tưởng Tạ Dật muốn nói bí mật gì, đôi mắt sáng long lanh nhìn chàng, rất mong đợi.
"Nói gì vậy?"
Tạ Dật nhìn ra cửa, vỗ nhẹ vào chân rắn chắc của mình, hạ giọng nói: "Ngồi đây."
Thẩm Thư Dao nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên chân người nam nhân, y phục che khuất đôi chân dài, mơ hồ nhìn thấy đường nét, rắn chắc mạnh mẽ, rất có lực. Thẩm Thư Dao đã nhìn thấy cơ thể chàng rất nhiều lần, từng chỗ đều đã được quan sát kỹ lưỡng, thưởng thức, chỉ là chưa từng sử dụng, không biết có giống như vẻ bề ngoài, mạnh mẽ có lực như vậy hay không.
Nàng chỉ được cái mã bên ngoài, lúc này khá lo lắng.
Môi đỏ mím chặt, e lệ ngượng ngùng làm theo lời chàng nói, tay tự nhiên nắm lấy vạt áo trước n.g.ự.c chàng, sợ mình ngồi không vững. Tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, nhỏ đến mức tưởng như bẻ gãy được.
"Làm gì vậy?"
Vừa mở miệng đã không giấu được vẻ e thẹn, má đỏ ửng, như thoa một lớp son phấn.
Tạ Dật cười, ngón tay thon dài cưng chiều véo cằm nàng, hôn lên khóe môi nàng một cái, đúng chỗ nàng vừa tự l.i.ế.m lúc nãy. Có mùi hương của nàng, cũng có mùi canh sâm còn sót lại, Tạ Dật thích mùi vị này, hôn một cái lại một cái.
Cứ hôn mãi khóe môi, khiến người ta bứt rứt khó chịu.
Thẩm Thư Dao bực bội, đẩy chàng ra, túm lấy cổ áo chàng chất vấn: "Chàng có gì vậy? Cứ hôn một bên mãi."
Người nam nhân cười thành tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, thuận thế véo khuôn mặt phúng phính của nàng, trơn mịn vô cùng, cảm giác rất tuyệt, véo rồi không muốn buông tay.
"Tính tình nóng nảy không phải chuyện tốt, nhớ chưa?"
"Không nhớ không nhớ." Khóe môi bên phải bị hôn đến tê dại, chắc chắn là đỏ rồi, bên trái vẫn còn lạnh lẽo, bị bỏ rơi, nàng không cam lòng. Phải hôn cả hai bên chứ.
Nàng dùng sức lắc chân, bực tức lại đá, dùng hết sức lực. Nghĩ thầm chàng không hôn thì thôi, nàng phải ra ngoài hóng gió.
"Nhớ chuyện này làm gì, vốn dĩ là tính tình ta nóng nảy."
Thẩm Thư Dao rất muốn nói với chàng một câu, người ăn no không biết người đói khổ.
Tạ Dật nhìn nàng làm loạn, ánh mắt càng thêm dịu dàng, chàng mở rộng hai chân, kẹp chặt bắp chân nhỏ của nàng vào giữa hai chân mình, như vậy, nàng liền không thể động đậy được nữa.
Thế trận đảo ngược, Thẩm Thư Dao bất mãn trừng mắt nhìn chàng, cũng không túm cổ áo chàng nữa, đổi sang dùng tay véo hai tai chàng.
"Thả ta xuống."
Tạ Dật vẫn cười, hơi thở trong lành phả vào chóp mũi nàng, là mùi hương sạch sẽ. Cánh tay mạnh mẽ đặt ngang eo nàng, tay kia đặt lên gáy và sau đầu nàng, là tư thế bá đạo, không cho phép trốn thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-82.html.]
Tạ Dật ấn nàng xuống hôn một cái, sau đó nói: "Thè lưỡi ra."
Thẩm Thư Dao sững người, cảm thấy người nam nhân này hư hỏng rồi, lại còn đưa ra yêu cầu phóng đãng như vậy.
"Tạ Dật, chàng thay đổi rồi, không giống trước kia nữa."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bàn tay đặt trên eo siết chặt, nửa người như tê dại.
"Thay đổi thế nào?"
"Dù sao cũng là thay đổi rồi."
Tạ Dật nhướn mày không để tâm, giọng khàn khàn nói: "Nàng chê ta không hiểu tình thú, bây giờ hiểu rồi, lại nói ta thay đổi."
"Thẩm Thư Dao, nàng đòi hỏi nhiều quá đấy."
Yết hầu chuyển động, Tạ Dật áp môi vào tai nàng, trầm giọng nói: "Ta không đòi hỏi nhiều, nàng phóng đãng một chút, làm ta sướng là được."
"Thè lưỡi."
Khuôn mặt đỏ bừng, không còn phản bác lời chàng nữa, Thẩm Thư Dao ngoan ngoãn làm theo lời chàng nói.
Nụ hôn rất thoải mái, nàng thích, chỉ là lần này khác biệt, Tạ Dật quá bá đạo, hôn cũng rất mãnh liệt.
Âm thanh ướt át dính nhớp vang lên không ngừng, cơ thể lập tức nóng lên. Cửa sổ lúc nãy quên đóng, giờ gió lạnh thổi vào từng cơn, thổi bay đi chút hơi nóng, cũng thổi tan đi hơi thở quấn quýt si mê của hai người.
Người hơi lạnh, liền muốn đến gần nguồn nhiệt, Thẩm Thư Dao vặn vẹo người, miệng ưm ưm, như sắp khóc.
Hậu quả của việc quá say mê là, suýt nữa thì làm dính m.á.u lên người Tạ Dật.
…
Sau khi tắm rửa, hai người dựa vào nhau trò chuyện, Tạ Dật đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nói: "Mấy hôm nữa ta phải ra ngoài, ít nhất một tháng rưỡi sau mới về."
"Đi đâu thế?"
Thẩm Thư Dao ngồi dậy, nghĩ đến việc bọn họ thành thân một năm rồi chưa từng xa nhau lâu như vậy, nàng sẽ nhớ.
"Đi làm gì?"
"Đi phá án."
Còn án gì thì Tạ Dật không thể nói.
Thẩm Thư Dao nghiêng đầu nhìn chàng, bĩu đôi môi sưng đỏ, nói: "Ta đi cùng chàng."
"Rất nguy hiểm, không thể đi được."
Nàng không sợ, bản thân dù sao cũng là con nhà võ tướng, sao có thể sợ chết.
"Ta không sợ, phụ thân từ nhỏ đã dạy ta võ công, ta ứng phó được."
"Đừng khoác lác nữa, ngủ đi."
Thẩm Thư Dao không phục, đứng dậy, "Ai khoác lác chứ, ta thật sự biết võ."
Tạ Dật nằm xuống, nhắm mắt nói: "Người luyện võ, dù là nữ tử, thân thể cũng sẽ không mềm mại như vậy."