Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:25:50
Lượt xem: 523
Thẩm Thư Dao bĩu môi nhìn theo bóng lưng cao lớn của chàng, nhìn chàng quay lưng thay y phục, nhìn chàng im lặng.
Bữa tối ăn không ngon miệng, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thôi.
Đêm khuya, hai người nằm nghiêng quay lưng vào nhau, giữa họ như có một dòng sông ngăn cách, nước sông lạnh buốt, ai cũng không muốn bước qua, cứ thế giằng co.
Cơn bão lặng lẽ ập đến, đánh úp cả hai người.
Tạ Dật nhắm mắt nói: "Nếu người nhà hỏi, thì nói là đại phu nhầm lẫn."
"Biết rồi."
Giọng nàng ờ thơ, không còn mềm mại như mọi ngày, "Tạ Dật, nếu chàng cố gắng hơn, chắc chắn sẽ sớm có con thôi."
Người nam nhân mở mắt, đôi mắt đen láy lóe lên, nhanh chóng xoay người, ôm nàng từ phía sau. Cằm đặt trên vai nàng, đáp lại bằng giọng trầm thấp.
"Ừ."
…
Tin vui không ra khỏi cửa, tin dữ lan xa ngàn dặm, Thẩm Thư Dao hiện tại thấm thía điều này. Chỉ trong một đêm, chuyện nàng không mang thai đã lan khắp Tạ phủ.
Vì vậy, khi đến vấn an Lâm thị, nàng đặc biệt lo lắng.
Lâm thị trông có vẻ tinh thần tốt hơn mấy hôm trước, sắc mặt hồng hào, đôi mắt cũng có thần sắc, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nhìn một lúc, ánh mắt bà di chuyển xuống, dừng lại trên bụng nàng.
Bị bà nhìn đến mức không thoải mái, Thẩm Thư Dao lên tiếng trước, "Là đại phu nhầm lẫn, con không có thai."
Lâm thị thở dài một tiếng nặng nề, không vui cũng không giận, "Nhầm thì nhầm, lần sau phải cẩn thận hơn."
Thái độ và sắc mặt của Lâm thị sáng nay không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, thậm chí còn không trách mắng nàng, cuối cùng còn nói vài lời an ủi. Thẩm Thư Dao thầm vui mừng, trên đường về Lan Viên vẫn còn ngạc nhiên, cứ nghĩ mãi về thần thái của Lâm thị lúc nãy.
Suy nghĩ mãi không hiểu, Thẩm Thư Dao liền không nhịn được hỏi Tuệ Hoa: "Ngươi nói xem, tại sao mẫu thân lại không mắng ta thế?"
"Đây không phải lỗi của người, tất nhiên sẽ không mắng người rồi."
Tuệ Hoa nói như điều hiển nhiên, nhưng Thẩm Thư Dao không tin, nàng đã từng chứng kiến sự nghiêm khắc của Lâm thị, trước đây nàng không phạm lỗi, Lâm thị vẫn nói chuyện với nàng một cách cứng nhắc, bây giờ chuyện mang thai quan trọng như vậy mà lại nhầm lẫn, nàng không tin Lâm thị không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ là có chiêu trò gì khác?
Thẩm Thư Dao đầy bụng nghi vấn, trở về Lan Viên cũng không yên, vốn định ngủ thêm một lát, nhưng trong lòng chất chứa tâm sự, nằm trên giường cũng không ngủ được. Buổi trưa, Vương thị mang theo đồ bổ đến Tạ phủ thăm nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, bà đau lòng vô cùng, sờ mặt nàng suýt nữa thì khóc.
"Dao Dao, con gái ngoan, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có." Bụng tối qua hơi khó chịu, bây giờ qua một đêm cũng đỡ hơn nhiều rồi. nàng vừa ăn yến, tay chân ấm áp, rất dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-81.html.]
"Chỉ là không có thai, con hơi thất vọng thôi."
Vương thị sững người, đáy mắt thoáng qua vẻ chột dạ, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, nhanh đến mức Thẩm Thư Dao không nhận ra. Bà ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Đừng buồn, hai đứa còn trẻ, đừng vội. Để hôm nào mẫu thân tìm vài phương thuốc bí truyền, đảm bảo sẽ mang thai."
Nàng cau mày, "Phương thuốc bí truyền gì chứ? Không có tác dụng đâu, con nghe nói có người ăn vào bị đau bụng đấy."
Vương thị gật đầu đồng tình, đúng là không có tác dụng, "Thôi vậy, con cứ dưỡng cho khỏe, thân thể khỏe mạnh thì con cái sẽ đến."
Nàng đáp lại một tiếng, đạo lý này cô hiểu, nên cũng không nghĩ đến chuyện tìm phương thuốc bí truyền gì đó.
Vương thị ngồi ở Lan Viên một lúc, an ủi nàng vài câu, nói chuyện phiếm, trước khi đi còn không yên tâm hỏi nàng: "Tạ phu nhân nói gì với con? Nếu bà ấy bắt nạt con, thì nói cho mẫu thân biết."
"Không nói gì cả." Nàng mở to mắt, chớp chớp, "Lạ thật đấy, lần này bà ấy lại an ủi con, con còn tưởng bà ấy sẽ nói móc nói méo vài câu chứ."
"Tạ phu nhân không làm khó con là tốt rồi." Vương thị đến đây lo lắng vô cùng, sợ Tạ phu nhân nổi giận rồi hành hạ nàng. May mà may mà.
Vương thị chưa đến nửa canh giờ đã rời đi, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt mới yên tâm.
Thẩm Thư Dao không phải người bạc đãi bản thân, đương nhiên nàng sẽ đối xử tốt với mình, vừa ngủ dậy liền bảo Linh Xuân đi hầm canh sâm cho nàng, dạo này thân thể nàng yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.
Linh Xuân cầm sâm đi ngay, đợi canh sâm hầm xong, Tạ Dật cũng trở về.
Trong phòng thoang thoảng mùi canh sâm, nồng đậm, khó tan. Tạ Dật vừa vào cửa liền thấy nàng ngồi bên cạnh uống canh, uống một ngụm rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh.
"Chàng về rồi à." Nàng chỉ vào chén canh, hỏi chàng: "Chàng uống không?"
Bên ngoài trời rất lạnh, người Tạ Dật mang theo hơi lạnh, vừa đến gần, cảm giác lạnh lẽo liền lan sang người nàng. Thẩm Thư Dao rùng mình một cái, dịch người sang bên cạnh, Tạ Dật nhận ra, tự giác lùi lại hai bước.
"Ta không uống."
Tạ Dật luôn có thói quen rất tốt, về nhà liền thay y phục, thay sang bộ đồ thoải mái khô ráo, nói xong liền đi vào trong. Đợi chàng đi ra, đã mặc một bộ trường bào màu xanh đen, dáng người cao ráo, lạnh lùng cấm dục.
Thẩm Thư Dao vừa uống canh vừa nhìn chàng, nói: "Chàng có dáng người anh tuấn, mặc y phục gì cũng đẹp."
"Cái gì gọi là dáng người anh tuấn?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Khen chàng đấy, không nghe ra à, ý là chàng tuấn tú."
Mệt mỏi sau một ngày làm việc lúc này tan biến, khóe môi người nam nhân cong lên, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Thư Dao đánh giá chàng từ trên xuống dưới, rồi nói tiếp: "Trời lạnh rồi, ta muốn may y phục mới."
Mấy hôm trước lo lắng bụng to lên sẽ khó mặc, bây giờ thì không lo nữa, không còn gánh nặng, liền muốn y phục mới, để xả xui.
Tạ Dật không có ý kiến gì, gật đầu nhẹ, "Ừ, trời lạnh, mặc nhiều vào."
Thần sắc nhàn nhạt, không rõ vui buồn.