Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:27
Lượt xem: 639

“Trở về rồi hẵng nghĩ.”

Nàng bĩu môi, chẳng hài lòng với đáp án qua loa này, bèn trừng mắt nhìn chàng, giọng điệu nũng nịu: “Chàng có phải là không sốt ruột làm phụ thân hay không?”

Tạ Dật bật cười: “Sao lại không? Những công tử bằng tuổi ta, con cái cũng đã mấy tuổi rồi.”

Thẩm Thư Dao gật đầu.

Ngồi lâu, lưng đau mỏi, nàng dứt khoát ngả người xuống, tựa đầu lên chân chàng nghỉ ngơi.

Khi ở nhà, mỗi khi mệt mỏi, nàng đều tựa vào tháp mềm, gối êm chăn ấm, thoải mái vô cùng. Nhưng chân chàng lại cứng rắn, gối lên một lát, sau gáy và cổ đều ê ẩm, nàng bèn xoay người đổi tư thế, khẽ lẩm bẩm: “Cứng quá đi.”

Nam nhân cúi đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt nàng. Đôi môi khẽ hé, để lộ hàm răng trắng muốt cùng đầu lưỡi hồng nhuận thấp thoáng ẩn hiện, tựa như đang câu dẫn người ta hái lượm.

Đôi mắt chàng thoáng trầm xuống, bầu không khí bỗng trở nên ám muội. Chợt nhớ đến lời nàng từng nói hôm nào, khi ấy Tạ Dật cho là nàng nói nhảm, nhưng giờ đây, chàng thực sự muốn thử xem.

Bờ môi mềm mại kia, chàng đã hôn qua vô số lần. Mỏng manh, nõn nà, mỗi lần hôn lâu một chút liền đỏ lên, sưng vù cả lên. Miệng nàng nhỏ nhắn, một khi ăn no, má cũng phồng căng, chẳng thể chứa thêm thứ gì.

Nếu để đôi môi này ăn lấy vật cứng kia, liệu có thể nuốt trôi không?

Chắc hẳn sẽ khóc. Nàng mỗi khi rơi lệ, ánh mắt long lanh ướt át, trông vừa đáng thương, lại vừa khiến người ta muốn bắt nạt thêm một chút. Nghĩ đến đây, lửa nóng trong người Tạ Dật như bùng lên, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.

Nếu không phải nơi này không tiện, chỉ sợ chàng đã động thủ ngay lập tức.

Ngực phập phồng kịch liệt, chàng cứng đờ cả người, cố gắng kiềm chế dục vọng dâng trào. Một lúc sau mới dần dần bình ổn lại.

Yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng khàn khàn cất lời: “Không tốt sao?”

“Không phải không tốt.”

Nàng không nhận ra sự biến hóa của chàng, chỉ cảm thấy cơ bắp bên dưới đầu mình càng thêm cứng rắn, nhiệt độ cũng cao hơn trước. Nam nhân này khí huyết dồi dào, thân nhiệt vốn đã cao hơn nàng.

“Cứng quá, ôm vào đau lắm.”

Cơ thể chàng quá rắn chắc, mỗi khi ôm nhau, nàng hơi dùng sức một chút là thấy đau. Giá như mềm hơn một chút thì tốt.

Tạ Dật cười khẽ, giọng điệu mang theo vài phần ẩn ý: “Nàng thì biết gì?”

“Sao ta lại không biết? Người không biết rõ là chàng!”

Nàng lập tức phản bác, thầm nghĩ bản thân biết nhiều lắm.

“Chẳng phải là cái đó sao.” Nàng úp úp mở mở nói, mặt lập tức đỏ ửng.

Thẩm Thư Dao đúng là hiểu rõ, một người đọc nhiều tạp thư như nàng, nếu không hiểu mới là lạ.

Nam nhân cười càng vui vẻ: “Biết rõ mà còn chê.”

“Dù biết cũng chê.”

Dứt lời, cả hai đều bật cười.

Tạ Dật cúi đầu nhìn nàng, trong lòng lại nhớ đến chuyện trước kia. Cái đề nghị mà nàng từng nhắc đến, chàng rất muốn thử một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-78.html.]

Nhưng chưa kịp mở miệng, Thẩm Thư Dao đã luyên thuyên kể chuyện cũ.

“Lúc nhỏ ta thường đến đây chơi cùng Thẩm Văn Vũ, hoặc cùng Thục Nghi và mọi người. Khi hứng thú, ngày nào cũng đến, còn mang cung tên vào rừng săn thỏ, gà rừng, sau đó nướng ăn ngay tại chỗ, hương vị thơm ngon vô cùng.”

“Nếu chàng cũng hay ra ngoài, sao ta chưa từng gặp chàng ở bãi săn? Nếu chúng ta gặp nhau từ bé, chẳng phải sớm đã quen biết rồi sao?”

Tạ Dật trầm ngâm một chút, đáp: “Lúc nhỏ ta phải đi học đường, buổi tối còn phải đọc sách luyện chữ, chẳng có mấy thời gian rảnh. Khi có thời gian, ta thường cùng Phó Ứng Thừa chèo thuyền du hồ, sở thích khác hẳn nàng.”

Nàng “ồ” một tiếng, bĩu môi, quay mặt sang chỗ khác, thầm nghĩ bản thân cũng không phải là ham chơi, chỉ là hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, vậy nên sở thích cũng khác.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương vị thanh khiết của núi rừng, không khí quá đỗi dễ chịu, khiến người ta dễ dàng buồn ngủ.

Thẩm Thư Dao ngáp dài, đôi mắt lim dim, mí mắt dần trĩu nặng.

“Ta muốn chợp mắt một lát.”

“Ừ.”

Trần Thục Nghi cưỡi ngựa chạy vài vòng, phía sau nhìn thấy người quen, lại cùng họ đua ngựa mấy hiệp, chơi rất sảng khoái, những phiền não gần đây đều tan biến.

Trời lạnh, toát mồ hôi, hai má đỏ bừng, sảng khoái vô cùng.

Chơi mệt rồi, bèn nhớ đến Thẩm Thư Dao, chống nạnh nhìn quanh không thấy người đâu, liền hỏi lính canh bãi săn. Họ chỉ một hướng, Trần Thục Nghi liền đi tới.

Từ xa, nhìn thấy bóng dáng hai người, dựa sát vào nhau thân mật, không chút phòng bị không chút khoảng cách, khung cảnh thật hài hòa đẹp đẽ. Trần Thục Nghi mỉm cười, bước chân hơi dừng lại, không đi qua.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Dao Dao, Thẩm Thư Dao."

Thẩm Thư Dao ngủ một lát, mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng Trần Thục Nghi, chậm rãi ngồi dậy, vẫy tay với nàng ấy.

Trần Thục Nghi đứng im tại chỗ, đợi bọn họ đi qua.

Ánh nắng chói chang, nàng nheo mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được. Ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều.

"Tạ Dật, chúng ta về thôi."

"Ừ."

Chân bị nàng gối đầu, hơi tê, khẽ cử động một chút, lại vừa tê vừa đau, phải nghỉ một lát mới đỡ.

Thẩm Thư Dao đứng dậy, thấy chàng vẫn ngồi im, bèn cúi đầu nhìn chàng, vô tình liếc thấy chỗ nào đó, ánh mắt dừng lại tại đó, hỏi: "Ơ, chỗ đó, sao lại ướt một mảng vậy?"

Tạ Dật mặc áo khoác ngoài màu sẫm, chỗ đó ướt một mảng, màu sắc đậm hơn vài phần, nhìn rất rõ ràng. Thẩm Thư Dao thuận miệng hỏi một câu, hỏi xong cảm thấy có gì đó không đúng, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Người nam nhân xoay xoay cổ, hoạt động một chút, nói: "Nàng chảy nước miếng."

"Nói bậy."

Nàng mới không có.

Tạ Dật ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười rất đẹp, "Thật mà."

Bất kể thật giả, Thẩm Thư Dao không muốn truy cứu, dù sao cũng chỉ có hai khả năng, nàng chảy nước miếng, hoặc là, chàng ấy động tình.

Bên kia Trần Thục Nghi đợi đã lâu, không thể để nàng ấy đợi thêm nữa, hai người phủi lá khô trên người, sóng vai đi tới.

Loading...