Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:19
Lượt xem: 743

Hai người đến viện của Thu di nương đã là một nén nhang sau, tiếng cãi nhau của Tạ Quần và Lâm thị đã ngừng lại, mỗi người ngồi trên ghế trong sảnh, cúi đầu trầm tư. Tạ Tuấn cũng đến, đứng ở cửa không nói tiếng nào, thấy bọn họ đến liền vội vàng tiến lên, chào hỏi trước, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.

"Thu di nương tìm cho phụ thân một kỹ nữ, giấu trong viện, quyến rũ phụ thân mỗi đêm đều đến, thế là, tối nay bị mẫu thân phát hiện, liền cãi nhau."

Thẩm Thư Dao nghe mà say sưa, đôi môi đỏ mọng hé mở, vẻ mặt kinh ngạc. Quả nhiên là náo nhiệt, bị nàng nói trúng rồi.

"Sao đệ biết?"

Nàng tiến lên một bước, đến gần Tạ Tuấn, ngẩng cằm lên nhìn hắn, mắt không chớp. Tạ Dật tai nghe, mắt nhìn, ngay sau đó liền kéo nàng một cái, kéo người ra sau, đừng dựa gần như vậy.

Thẩm Thư Dao không hiểu tại sao, quay đầu trừng mắt nhìn chàng một cái, lại quay đầu nhìn Tạ Tuấn, chờ hắn nói chuyện của Thu di nương.

Tạ Tuấn liếc nhìn đại ca nhà mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Lúc ta đến bọn họ còn đang cãi nhau, ta đứng ở cửa nghe thấy, mẫu thân tức giận, còn nói..."

"Còn nói cái gì?" Nàng truy hỏi.

Tạ Tuấn vẻ mặt khó xử, nhìn về phía Tạ Dật, ghé vào tai chàng thì thầm: "Phụ thân lực bất tòng tâm, Thu di nương xúi giục phụ thân dùng thuốc."

Sắc mặt người nam nhân khó coi, cúi đầu nhìn thấy người đang cố gắng nghe lén, vẻ mặt càng thêm khó coi, chàng đẩy cái đầu tròn tròn ra, ừ một tiếng, sau đó đi vào trong.

Tạ Quần và Lâm thị mỗi người ngồi một bên, trên mặt đất còn hai người đang quỳ, một người là Thu di nương, người còn lại chính là kỹ nữ mà Thu di nương tìm đến.

Nhìn từ phía sau rất gầy yếu, mặt nghiêng lại mị hoặc, thân thể quỳ trên mặt đất hơi nghiêng, như không có xương vậy. Yếu đuối như một đóa hoa, khiến người ta muốn che chở.

Thẩm Thư Dao nhìn thoáng qua, không chút suy nghĩ liền đưa tay che mắt người nam nhân lại, không muốn chàng nhìn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trước mắt tối đen trong nháy mắt, Tạ Dật nhíu mày kéo tay nàng ra, ánh mắt dò hỏi.

"Nàng ta xinh đẹp." Không muốn chàng nhìn.

Tạ Dật bất đắc dĩ thở dài, không hiểu nổi đầu óc nàng nghĩ như thế nào, chàng còn không thể nhìn một cái. Tạ Dật bảo nàng ngồi sang một bên, đừng nói lung tung.

Nàng ngượng ngùng rụt tay về, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngồi bên cạnh Lâm thị. Lâm thị khóc một hồi, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã không cần che giấu, trong lòng đau khổ, còn có thất vọng, thất vọng với trượng phu.

Thẩm Thư Dao mấp máy môi, không biết nên nói gì an ủi bà, suy nghĩ một lát, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo. Lâm thị ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, lại muốn khóc.

Nàng nắm chặt, không buông tay, Lâm thị liền nhịn không được khóc thút thít.

Tạ Dật đã hiểu rõ sự việc, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, không hỏi Tạ Quần một câu nào, liền đưa ra quyết định.

"Đưa Thu di nương đến trang viên ở quê, còn người này, không giữ lại."

Tạ Quần kinh ngạc nhìn Tạ Dật, ông ta là phụ thân, vậy mà không hỏi ý kiến ông ta một câu, liền tự ý quyết định, quả thực là không coi ông ta ra gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-74.html.]

"Tạ Dật, con không hỏi ý kiến của ta."

Tạ Quần bất mãn lên tiếng, tiếp theo, Thu di nương liền kêu oan, dựa vào thế lực của Tạ Quần, không ngừng khóc lóc kêu gào. Nửa đêm canh ba, lại còn ồn ào náo loạn, Tạ Dật cau mày khó chịu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tạ Quần, vô cùng áp bức.

"Phụ thân, đừng phá hỏng quy củ."

Kỹ nữ không được vào phủ, quy củ từ xưa đến nay của Tạ gia không thể phá hỏng, Thu di nương dùng thuốc, cũng phải xử lý, hai người này ai cũng không thể giữ lại.

Tạ Quần bị chặn họng không nói nên lời, trước mặt cả nhà, ông ta là trưởng bối lại không có chút mặt mũi nào, ông ta là phụ thân của Tạ Dật.

"Chỉ là nhất thời hồ đồ, không đến mức phải đuổi đi."

Vẻ mặt của mọi người trong sảnh khác nhau, Tạ Tuấn không dám lên tiếng, Thẩm Thư Dao cũng không cần lên tiếng, Lâm thị sợ người ta ở lại, vừa định lên tiếng, Thẩm Thư Dao liền lắc đầu với bà, cho bà một nụ cười yên tâm.

Tạ Dật không tiện nói chuyện, phụ thân hồ đồ, truyền ra ngoài danh tiếng không tốt, chàng sẽ giữ thể diện cho gia tộc, cũng sẽ vì Lâm thị mà trút giận.

Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của người nam nhân rơi vào tai: "Phụ thân nhất quyết giữ người lại, bên phía các trưởng lão chắc sẽ không dễ ăn nói, phụ thân muốn giải thích như thế nào?"

Tạ Quần tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, môi mấp máy, không nói nên lời.

Tạ Dật day day mi tâm, mệt mỏi, tay giơ lên, ra hiệu với người hầu ở ngoài cửa, liền lôi hai người đi. Mặc cho họ khóc lóc kêu gào, Tạ Dật không hề động lòng, ánh mắt đầy vẻ uy nghiêm, nhìn chằm chằm Tạ Quần không chớp mắt.

Cho đến khi tiếng kêu gào biến mất, Tạ Quần cũng không nói thêm gì nữa, tức giận phất tay áo bỏ đi.

Một lúc lâu sau, nha hoàn dìu Lâm thị về phòng nghỉ ngơi, Tạ Tuấn cũng trở về viện của mình, một màn náo nhiệt coi như kết thúc.

Đêm đen như mực, lại lạnh, bóng cây kéo dài, ánh sáng nhập nhòe.

Thẩm Thư Dao nghiêng đầu nhìn chàng, nói: "Phụ thân năm nay bốn mươi lăm tuổi, đã phải dùng thuốc rồi."

Giọng nói không giấu được sự kinh ngạc, nàng còn tưởng người nam nhân phải đến năm mươi tuổi chứ.

Tạ Dật tặc lưỡi một tiếng, thở dài không thành tiếng, "Lén nghe chuyện này làm gì?"

Vốn dĩ tối nay tâm trạng phiền muộn, hiện tại nghe nàng nói câu này, tâm trạng phiền muộn bỗng nhiên tan biến đôi chút.

Người nam nhân nhếch môi, giọng nói ôn hòa, "Trong đầu đang nghĩ gì vậy?"

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện liên quan đến nam nữ. Haiz, phu nhân biết quá nhiều rồi.

"Không nghĩ gì cả, chỉ là thuận miệng nói thôi."

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt đã di chuyển xuống phía dưới, liếc nhìn vài cái đầy ẩn ý.

Loading...