Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:14
Lượt xem: 703
Nàng nhìn Tạ Dật mấy lần, nói thật, "Bây giờ ta không biết làm."
"Ừ."
Tạ Dật không có phản ứng gì, vẻ mặt giống như vừa nãy, qua một lúc lại nói: "Nàng không cần làm những thứ đó, tính tình của nàng như thế nào, ta biết."
Trước đây đã từng bị nàng lừa gạt, thật sự cho rằng nàng giống như tính cách nàng biểu hiện ra ngoài. Hiện tại tính tình Thẩm Thư Dao như thế nào, đại khái không ai rõ hơn chàng, trước mặt chàng tất nhiên không cần che giấu, che giấu cũng không qua mắt được chàng.
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, hoặc là làm chút việc mình thích."
Nàng gật đầu, như trút được gánh nặng, "Nói đúng, nhưng chàng yên tâm, ta nhất định là một người thê tử tốt."
Tạ Dật mỉm cười, đặt bát đũa xuống, "Tự khen mình đấy à."
"Ta không có." Cằm nàng hơi nâng lên, không hài lòng với lời chàng nói, "Chàng cho rằng ta không tốt sao?"
"Là để nàng khiêm tốn."
Nàng hừ một tiếng, không để ý, khiêm tốn quá mức chính là giả tạo, nàng không thích như vậy, nàng thích nói thật. Nhưng Tạ Dật như vậy cũng hiểu được, chàng ở trong triều, quả thật không nên phô trương.
Thẩm Thư Dao liếc mắt nhìn ra ngoài, thân thể dựa sát vào chàng, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao chàng nguyện ý cưới ta thế?"
Không khí đột nhiên im lặng, bầu không khí vi diệu lan tràn ra.
Người nam nhân nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên, lấy cớ đi thư phòng, không trả lời nàng.
Sắc mặt Thẩm Thư Dao lập tức khó coi, tâm trạng tốt cả ngày lúc này tan thành mây khói, nàng mặt lạnh, trừng mắt nhìn, hướng về phía cửa hừ mạnh một tiếng. Không nói thì thôi, với vẻ mặt vừa rồi của chàng, nghĩ đến cũng không có lời hay ho gì.
Cứ như nàng rất muốn gả cho chàng vậy.
…
Buổi tối trời lạnh, Tri Vi làm cho nàng một cái túi chườm, chân liền không lạnh nữa.
Tạ Dật ở thư phòng chưa về, chắc là bị câu hỏi buổi tối dọa sợ, không biết trả lời như thế nào, đang trốn tránh vấn đề đây. Thẩm Thư Dao trợn trắng mắt, cuộn tròn trong chăn, bảo Tri Vi tắt đèn.
Tri Vi tắt đèn liền đi ra ngoài, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, Thẩm Thư Dao nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nếu nàng đoán không nhầm, một lát nữa Tạ Dật sẽ xuất hiện.
Thấy chưa, tắt đèn rồi, tưởng nàng ngủ rồi, người liền quay lại.
Thẩm Thư Dao không ngủ, tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mắt cũng luôn nhìn chằm chằm vào cửa, tuy tối đen không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được.
Ước chừng một nén nhang thời gian, hành lang truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, từng bước từng bước, như đang đi trước mắt nàng.
Thẩm Thư Dao mở to mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, trốn trong chăn len lén cười khúc khích. Cạch một tiếng, bóng dáng cao lớn, thẳng tắp xuất hiện ở cửa, bước chân ngay lập tức nhẹ nhàng hơn, rón rén như kẻ trộm.
Tạ Dật thắp một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt tràn ngập khắp căn phòng, chàng nhìn về phía giường, chợt đối diện với đôi mắt sáng long lanh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Nàng chưa ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-72.html.]
Mái tóc đen nhánh xõa trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, quyến rũ động lòng người.
Thẩm Thư Dao chui ra khỏi chăn, chăn trượt xuống, lộ ra bộ n.g.ự.c căng tròn, mềm mại, run rẩy, vừa mềm mại vừa e ấp.
Tạ Dật nhìn đến khô cả miệng, khát vọng mãnh liệt dâng lên, nhưng bị chàng cố gắng kìm nén. Chàng thu hồi ánh mắt, lại nói: "Cười cái gì?"
Cười như một đóa hoa, mắt quyến rũ, thân hình mềm mại, khiến chàng toàn thân nóng ran, chỉ muốn đi tắm nước lạnh.
"Cười chàng đó, thấy ta ngủ rồi mới dám về." Nàng ngừng cười, bĩu môi nói: "Làm gì vậy, sợ ta tra hỏi chàng à."
Người nam nhân nghiêng người, từ góc độ này có thể nhìn thấy yết hầu chuyển động, toát ra vẻ gợi cảm.
Tạ Dật suy nghĩ một chút, đi về phía nàng, ngồi trên mép giường, ngón tay véo cằm nàng, vô cùng kiềm chế hôn một cái.
"Vì Hoàng thượng ban hôn." Cho nên cưới nàng.
Thẩm Thư Dao hiểu ra, nếu không phải ban hôn, nàng cũng sẽ không gả cho Tạ Dật, không có gì phải truy cứu.
Nàng nâng cằm người nam nhân lên, kiêu ngạo nói: "Sau này hầu hạ ta cho tốt."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Dật cười thầm, kéo tay nàng xuống, trong đôi mắt long lanh nước của nàng, cúi đầu, qua lớp y phục cắn vào đầu n.g.ự.c đang run rẩy.
Giọng nói mềm mại kêu lên, ẩn chứa sự sung sướng.
"Ưm... Tạ Dật."
…
Tạ Dật gần đây bận rộn, mỗi ngày đều đến chiều tối mới về phủ, mệt mỏi nằm trên giường là ngủ, hơn nữa ngủ rất say.
Nàng thì không dễ ngủ như vậy, chủ yếu là ban ngày ngủ nhiều, buổi tối khó ngủ. Thẩm Thư Dao buổi tối dễ suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến thư phòng của Tạ Dật.
Nhân lúc người đang ngủ say, Thẩm Thư Dao mặc y phục lẻn đi, thư phòng có người canh giữ, thấy thiếu phu nhân đến thì liếc mắt nhìn, cũng không ngăn cản, cứ để nàng đi vào.
Nàng nhớ lần trước Tạ Dật để sách ở chỗ nào, nàng với không tới, liền bê ghế đệm chân, tùy tiện lật lật, rất nhanh liền tìm thấy.
Bìa sách không có chữ, nàng liền mở ra xem, ngay sau đó, đôi mắt mở to kinh ngạc, đáy mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Trời ạ, Tạ Dật vậy mà lại xem cái này, thảo nào dạo trước ngày nào cũng ở thư phòng đến rất muộn, thì ra là vậy.
Lại lục tìm trên giá sách, liền tìm được sáu quyển, sáu quyển đó nha, Tạ Dật có phải đã xem hết rồi không.
Chắc chắn là rồi, nếu không thì sao hai ngày nay cách thức thân mật với nàng lại nhiều hơn. Hôn cũng ngày càng thoải mái thế.
Nàng cúi đầu, chậm rãi bước xuống khỏi ghế, ôm sáu quyển sách trong lòng, đang định lật thêm vài tờ, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.
Tiếp theo, là tiếng gọi lo lắng của người nam nhân: "Đại công tử, đại công tử, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi."
Nàng ôm sách ở cửa thò đầu ra nhìn, là người hầu bên cạnh Tạ Quần. Đêm khuya tìm Tạ Dật, chẳng lẽ là Tạ Quần xảy ra chuyện rồi sao?