Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:12
Lượt xem: 695

Tuệ Hoa cùng mấy người khác hầu hạ bên cạnh, sự thay đổi trên cơ thể nàng nắm rõ như lòng bàn tay, lúc này nàng vừa hỏi, Tuệ Hoa không cần nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không béo."

Nàng ồ một tiếng, nhíu mày nói: "Người khác mang thai đều béo, sao ta lại không béo."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tuệ Hoa lén cười, "Phản ứng của mỗi người khác nhau, đợi qua ba tháng, bụng sẽ lớn rất nhanh."

"Thật sao?" Thẩm Thư Dao nghĩ kỹ lại phản ứng những ngày gần đây, so với trước không có gì khác biệt, "Ta cũng không ốm nghén, mẫu thân mang thai ta luôn nôn ọe, ta thì không."

Gần đây không về nhà, cũng không có cơ hội hỏi mẫu thân, vốn có thể hỏi Lâm thị, nhưng Lâm thị bây giờ không rảnh để ý đến nàng.

Thẩm Thư Dao vỗ vỗ tay, rất nhanh quên chuyện này, giống như Tuệ Hoa nói, có thể ba tháng sau sẽ béo lên, không cần vội.

Trời càng lúc càng âm u, chiều tối trời đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách, rơi trên mái nhà lộp độp.

Nàng dựa vào giường nằm nghe mưa, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Tạ Dật lại đội mưa trở về, gần đây trời không tốt, chàng cũng không nhớ, ra ngoài luôn không mang theo ô, đây đã là lần thứ ba bị mưa ướt trở về.

Cũng chỉ có chàng thân thể tốt, bị mưa ướt cũng không bị sốt.

Người nam nhân vừa đi vừa vỗ vỗ hai tay áo, giơ tay lau nước mưa trên trán, ngẩng đầu lên, liền thấy một cái đầu bên cửa sổ, cổ vươn ra thật dài, cười trên nỗi đau của người khác.

Tạ Dật bất đắc dĩ lắc đầu, trước đây Thẩm Thư Dao lừa chàng, chàng tức giận, cảm thấy phu thê phải thành thật với nhau, không cần che giấu tính tình của mình, bây giờ Thẩm Thư Dao không che giấu chút nào, chàng vui mừng đồng thời cũng bất đắc dĩ, bởi vì quá bám người, thỉnh thoảng còn cười nhạo chàng.

Giống như bây giờ, vào cửa không phải quan tâm chàng có lạnh không, mà là cười chàng: "Tạ đại nhân lại bị ướt rồi, sao lại luôn quên mang ô, như vậy đi, chàng cầu xin ta, lần sau ta sẽ đi đưa ô cho chàng."

Tạ Dật phất tay bảo bọn họ lui xuống, cửa phòng vừa đóng, phu thê liền nói chuyện.

"Ta bị ướt mưa, nàng không đau lòng." Chàng hỏi.

Thẩm Thư Dao đi giày lại gần, mắt sáng long lanh, trong đáy mắt phản chiếu vẻ mặt bất mãn của người nam nhân, nàng ngẩng cằm lên, nói: "Đau lòng chứ, lần trước ta đã nhắc nhở rồi, do chàng không nhớ."

Nói xong lẩm bẩm một câu, nói chàng không nhớ lâu, chủ yếu là không sợ bị ướt mưa.

Tạ Dật đi thay y phục, quay lưng về phía nàng nói: "Ra ngoài vội vàng, luôn quên, lần sau nhắc ta nhé."

Nàng đóng cửa sổ lại, vẻ mặt lười biếng nói biết rồi, đợi người thay y phục ra ngoài, nàng bước những bước nhỏ đến gần chàng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay mẫu thân đến đây."

"Mẫu thân tìm nàng? Vì chuyện gì thế?"

Tạ Dật hơi căng thẳng, rất nhiều người quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, con trai kẹt ở giữa khó xử. Chàng cũng căng thẳng, mẫu thân xưa nay mạnh mẽ, ý định muốn nạp thiếp cho chàng không phải ngày một ngày hai, vất vả lắm mới đuổi người đi, đừng lại sinh chuyện.

Thẩm Thư Dao dù sao tuổi còn nhỏ, ít trải nghiệm, Tạ Dật sợ nàng chịu thiệt, tùy tiện đáp ứng mẫu thân điều gì, cũng sợ nàng chịu thiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-71.html.]

"Nói gì vậy?" Chàng tiếp tục hỏi một câu, cau mày, rất nghiêm túc.

Nàng quan sát một chút, đột nhiên cười, "Vì chuyện của Như Ý, đến hỏi tội thôi. Nhưng không sao, đã bị ta ứng biến rời đi rồi, phải một thời gian dài cũng không quản chúng ta nữa."

Vẻ mặt Tạ Dật đầu tiên là thả lỏng, suy nghĩ kỹ một chút, tò mò nàng dùng phương pháp gì đuổi đi. Mẫu thân của mình, Tạ Dật hiểu được mấy phần, tuyệt đối không phải người dễ dàng thỏa hiệp.

Thẩm Thư Dao cười thần bí, kiêu ngạo quay đầu, "Không nói cho chàng biết."

Nói xong nghĩ một lúc, lại quay đầu lại, cúi đầu nghịch ngón tay, "Chàng cho ta chút chỗ tốt, ta sẽ nói cho chàng biết."

Tạ Dật không đùa với nàng, "Ta cho nàng còn chưa đủ nhiều sao?"

Ruộng vườn cửa hàng, ngân phiếu trang sức, thứ gì đáng giá đều ở chỗ nàng.

"Ra ngoài còn phải tìm nàng lấy ngân lượng."

Nàng hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Ai nói ngân lượng chứ, ta nói là thứ khác."

Thứ khác? Thứ khác là gì?

Tạ Dật suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, không nghĩ nữa, sai người đưa cơm lên, chàng đói rồi.

Thẩm Thư Dao cụp mắt xuống, trừng mắt nhìn bóng lưng chàng, lẩm bẩm trong miệng: "Đồ ngốc, lấy lòng ta, ta sẽ nói ngay."

Nhưng mà Tạ Dật không làm được chuyện lấy lòng, chàng từ nhỏ kiêu ngạo tự phụ, số lần cúi đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay, sẽ không vì bí mật trong miệng nàng mà cúi đầu, nàng nhìn ra được.

Hai người dùng bữa rất yên tĩnh, phòng bếp làm món ăn Tứ Xuyên, nàng thích ăn cay, Tạ Dật không ăn được, liền chọn món không cay để ăn.

Nàng ăn cay mặt không đỏ hơi thở không gấp, Tạ Dật thì không được, ăn một miếng mặt cổ liền đỏ bừng, uống mấy chén trà mới đè xuống, sau đó nói gì cũng không ăn nữa.

Nàng ăn được nửa no, liền bắt đầu tìm chuyện nói: "Ta đã từng xuống bếp chưa?"

Tạ Dật nuốt một miếng, trong mắt lóe lên chút căng thẳng, rất nhanh biến mất, "Ừ, tài nấu nướng không tệ."

Người nam nhân cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát, không nhìn nàng, "Nữ công cũng tốt, hiền huệ đoan trang."

Dùng hiền huệ đoan trang để hình dung nàng, Thẩm Thư Dao cảm thấy không giống đang nói nàng, tuy nàng muốn làm một người thê tử tốt, nhưng chuyện xuống bếp... Nàng không tưởng tượng ra được.

Sau đó nàng hỏi rất nhiều, Tạ Dật cũng không thấy phiền, trả lời hết, còn nói nàng làm y phục, mỗi sáng sớm dậy tiễn chàng ra cửa, mỗi ngày triều phục chàng mặc cũng là nàng ủi, còn nói những thứ khác.

Thẩm Thư Dao nghe xong ngây người, người Tạ Dật nói là nàng sao?

Thẩm Thư Dao không tin lắm, cắn đũa không nhúc nhích, cứ như bản thân mình trong khoảng thời gian đó bị ma nhập. Tạ Dật không có lý do gì để lừa mình, khả năng duy nhất chính là, nàng đã lớn rồi, đang cố gắng trở thành một người thê tử tốt.

Loading...