Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:06:57
Lượt xem: 479

Tạ Dật kinh ngạc, cài lại cúc áo vừa cởi ra, sải bước đi đến phòng ngủ chính.

"Nàng có nói khi nào về không?"

"Không có."

Cửa phòng được đẩy ra, Tạ Dật liếc mắt nhìn, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, giường chiếu ngay ngay chỉnh chỉnh, đồ của nàng đã vơi đi không ít, nàng đã mang theo hành lý đi, hôm nay không định về, vậy ngày mai thì sao?

Nàng muốn ở nhà mẹ đẻ mấy ngày?

Ánh mắt người nam nhân sâu thẳm, hàng lông mày chứa đựng vẻ hung dữ, nhất là không biết trút giận vào đâu, liền tự mình nhẫn nhịn.

"Đi lấy y phục về."

"Vâng."

A Tứ co giò chạy biến mất.

Tạ Dật bận rộn rất lâu, một tháng không nghỉ ngơi một ngày nào, vừa đúng ngày mai được nghỉ, vốn định ngày mai sẽ nói chuyện tử tế với nàng, không ngờ nàng lại giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ.

Ngày mai đến Thẩm phủ vậy.

Tạ Dật uống một ngụm trà, lạnh ngắt, không có hơi nóng. Chàng cúi đầu nhìn, màu trà đã nhạt từ lâu, chắc là trà của tối qua.

Chàng đặt xuống, thở dài bất đắc dĩ, thôi vậy, vẫn là đến Thẩm phủ ngay bây giờ.

Thẩm Thư Dao đã lâu không về nhà mẹ đẻ, lần này về nhà long trọng, nha hoàn người hầu một đoàn, còn xách theo hành lý, Thẩm Chính An và Vương thị vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, cộng thêm những lời đồn đại gần đây, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.

Thẩm Chính An ngồi trong đại sảnh, cong lưng, nhìn nàng hết lần này đến lần khác, lúc thì thở dài lúc thì cau mày, thật sự phiền lòng. Phu thê cãi nhau không phải chuyện hiếm, nhưng cãi nhau đến mức về nhà mẹ đẻ, thì đếm trên đầu ngón tay, hôm nay nữ nhi của ông là Thẩm Chính An lại cãi nhau về nhà mẹ đẻ, thật mất mặt.

Tuy rằng Thẩm gia không ít lần bị người ta chê cười.

Vương thị không có cảm xúc gì khác, chỉ là đau lòng, nữ nhi đã về nhà mẹ đẻ, chắc chắn là bị ủy khuất, cũng tại bà lớn tuổi rồi, hiểu chuyện hơn so với lúc trẻ, nếu là trước đây, nhất định sẽ đến Tạ gia đòi lại công bằng.

Nhìn hai phụ tử trừng mắt nhìn nhau, sắp nổi giận, Vương thị kịp thời hòa giải.

Cười nói: "Dao Dao đã lâu không về nhà, đã về rồi thì ở lại vài ngày. Có đói không? Mẫu thân cho người mang cơm đến."

"Đói rồi."

Thẩm Thư Dao cụp mắt xuống, ánh mắt chuyển sang Vương thị, phụ thân không tán thành cách làm của nàng cũng vô dụng, mẫu thân sẽ giúp nàng, nếu Thẩm Chính An nói gì đó, mẫu thân về phòng nhất định sẽ dạy dỗ ông ấy.

Thẩm Chính An quả thực bất lực, già trẻ gì cũng không bớt lo, ông ấy trông già hơn so với những người cùng tuổi, chính là vì bọn họ không để ông ấy yên, làm ông ấy phải lo lắng.

Thẩm Chính An đứng dậy nhìn nàng: "Chỉ ở lại một đêm, sáng mai về." Nói xong liền bỏ đi, mắt không thấy tâm không phiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-56.html.]

Ông ấy đi càng tốt, hai mẫu tử nói chuyện tiện hơn, Vương thị đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, nói: "Trông gầy đi rồi, có phải bị ủy khuất không, đừng sợ."

Nàng cười, ủy khuất thì không đến nỗi, chỉ là cãi nhau với Tạ Dật không vui.

"Trời nóng, ăn không ngon, nên mới gầy đi một chút, trước đây không phải mẫu thân luôn nói con béo sao, bây giờ gầy rồi người lại không hài lòng."

Thẩm Thư Dao làm nũng với bà, trên mặt không hề lộ ra vẻ uể oải, Vương thị hơi yên tâm. Bà cũng nhìn ra, nàng đang giấu kín tâm sự, sợ bà lo lắng.

Vương thị cười khổ, hỏi: "Con và Tạ Dật sao vậy? Mẫu thân cho con chủ ý."

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là cãi nhau vài câu." Thẩm Thư Dao không muốn nói nhiều, sợ mẫu thân lo lắng là một chuyện, mặt khác là không muốn người ta biết những chuyện nàng viết trong nhật ký.

Nàng nhìn bà, vội vàng chuyển chủ đề, "Mẫu thân, con đói rồi, mau ăn cơm thôi."

"Được rồi."

Vương thị gọi ra ngoài, lập tức người mang cơm đến, đừng để ta đói.

Hôm nay nàng dậy sớm, tranh thủ lúc Tạ Dật ra ngoài thì về nhà mẹ đẻ, cũng chưa ăn gì, bây giờ vừa đói vừa buồn ngủ. Đợi ăn no bụng, nàng sẽ về ngủ một giấc, còn những chuyện khác, nàng mặc kệ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trên bàn toàn là món nàng thích, nàng ăn rất ngon, bụng no căng, người liền buồn ngủ. Vương thị còn muốn nói gì đó, nhưng không nỡ nhìn nàng mệt mỏi, liền để nàng đi ngủ trước.

Nằm trên giường ở khuê phòng, sự mệt mỏi những ngày qua của nàng tan biến không ít, tâm trạng cũng không còn nặng nề. Quả nhiên người ta nói không sai, nhà là bến đỗ bình yên.

Giấc ngủ này của nàng rất sâu, cũng rất lâu, ngay cả Tạ Dật đến cũng không biết.

Buổi trưa người ta hay lười biếng, tranh thủ chợp mắt một chút là chuyện thường, nhưng hôm nay thì khác, người hầu ai cũng tràn đầy năng lượng, hai mắt sáng rực, người nào người nấy đều vươn cổ nhìn về phía chính sảnh, chỉ muốn nghe ngóng được chút gì đó.

Đáng tiếc, quản gia đi ra từ chính sảnh, đuổi hết mọi người đi, không cho ai đến gần.

Tạ Dật đội nắng gắt đến Thẩm phủ, ngồi một lúc lâu, Thẩm phủ không mời chàng uống trà, cổ họng chàng khô khốc, khát nước. Thẩm phủ dường như cố tình không cho Tạ Dật uống trà, dù sao Vương thị ngồi trên ghế cũng có trà nóng để uống, còn chàng thì không.

Tạ Dật không nói nhiều, im lặng ngồi, chuẩn bị tiếp nhận sự khiển trách từ trưởng bối.

Một lát sau, Vương thị ngừng ánh mắt dò xét, nói thẳng: "Bên ngoài nói hai đứa vì chuyện nạp thiếp mà cãi nhau, ta không tin. Con nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tạ Dật nuốt nước bọt, nhìn Vương thị, liền biết nàng không nói ra nguyên nhân thật sự. Chàng đương nhiên cũng sẽ không nói, bèn thuận miệng nói: "Không có chuyện gì lớn, chúng con tự giải quyết được."

Chàng nhìn ra ngoài, mong đợi người nào đó đi ra, ngọt ngào gọi tên chàng.

Chờ đợi hồi lâu, cửa vẫn không có động tĩnh, Tạ Dật không khỏi thất vọng. Người nam nhân cụp mắt xuống, hỏi: "Nàng đâu ạ? Con đón nàng về."

"Mấy hôm nay nó không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ đang ngủ, đúng rồi, Dao Dao muốn ở nhà vài ngày, hôm nay không về đâu."

Loading...