Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-03-23 19:35:53
Lượt xem: 874
Nhìn rõ mặt nữ tử kia, Thẩm Thư Dao tức giận, không phải là Hiểu Hiểu sao? Được lắm, vừa trở về đã dẫn người đến tiền viện, thật đúng là nóng lòng.
Nàng nghiến răng, chống nạnh gọi Linh Xuân đến, tức giận phân phó: "Tối nay ăn đồ Tứ Xuyên, phải cay, phải tê, càng cay càng tốt."
Linh Xuân lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, nhất định phải vậy sao?"
Thẩm Thư Dao tức đến đỏ mặt, gật đầu mạnh mẽ, "Phải, phải cay, nhớ kỹ."
Nữ nhân đang tức giận không thể chọc vào, Linh Xuân hiểu điều đó, không nói thêm gì nữa.
Bữa tối, một bàn toàn những món ăn đỏ rực, chỉ ngửi mùi thôi đã cay xộc, huống chi là ăn. Tri Vi đứng ở cửa, ho liên tục mấy tiếng, bất đắc dĩ phải chạy ra xa, quá cay.
Thẩm Thư Dao ăn ngọt ăn cay đều được, cơ bản không kén ăn, cho nên ăn rất ngon miệng, món thịt luộc dùng đũa gắp liền một miếng, liên tục ăn mấy miếng cũng không thấy cay.
Đôi môi đỏ mọng bóng mỡ, ăn ngon miệng. Nàng liếc nhìn Tạ Dật, thấy chàng cầm đũa ngồi cả buổi, không biết bắt đầu từ đâu, một miếng cơm cũng chưa ăn, vẻ mặt bất đắc dĩ cứng đờ trông thật hả dạ.
Nàng nín cười, nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó gắp một miếng gà xào ớt bỏ vào bát chàng, cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại, giả vờ quan tâm chàng.
"Sao chàng không ăn? Nào, thiếp gắp cho chàng một miếng, ăn đi."
Thẩm Thư Dao nhìn chằm chằm chàng, không ăn nàng sẽ không bỏ qua.
Tạ Dật vẻ mặt khó xử, quai hàm bạnh ra, mặt mày khó coi. Chàng nhìn Thẩm Thư Dao, thở dài không nói, rất muốn hỏi, hôm nay ai nấu ăn, có phải là không có mắt nhìn không? Hay là không muốn ở lại Tạ phủ nữa. Nhưng thấy nàng ăn ngon lành, những bất mãn đó lại nhịn xuống.
Gà xào ớt cũng cay, nàng còn cố tình bỏ thêm một quả ớt đỏ, Tạ Dật gạt quả ớt ra, nhìn miếng gà chằm chằm, hết nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn không xuống miệng được.
Thẩm Thư Dao vẫn nhìn chằm chằm chàng, bất đắc dĩ, Tạ Dật đành phải há miệng thử. Răng vừa cắn xuống, đầy miệng vị cay của ớt, Tạ Dật lập tức đỏ mặt, lúc nuốt xuống ho khan hai tiếng, vội vàng uống trà để át vị cay.
"Ngon không sao, thử món này nữa."
Thẩm Thư Dao còn muốn gắp thức ăn cho chàng, bị Tạ Dật đưa tay ra cản lại, "Ta no rồi."
"Chàng mới ăn một miếng đã no rồi sao?"
"Bây giờ không đói."
Tạ Dật chuẩn bị đi thư phòng, bảo A Tứ nấu cho chàng bát mì Dương Xuân, còn hơn ăn cái này.
Nàng ở phía sau cười thầm, ai ngờ người đang đi đến cửa bỗng dừng bước, quay người lại. Thẩm Thư Dao lập tức ngừng cười, ánh mắt trong veo nhìn chàng.
"Mùa hè khô hanh, ăn nhiều ớt sẽ bị nóng trong, dặn dò nhà bếp chú ý một chút."
"Vâng vâng, phu quân nói đúng."
Tạ Dật đi rồi, nàng có thể thoải mái ăn, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì cay lúc nãy, càng thêm vui vẻ.
Một lát sau, Tri Vi cười hì hì đến báo cho nàng: "Đại nhân đang ăn mì ở thư phòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-38.html.]
Nàng cười, "Hừ, đáng đời."
…
Buổi tối ăn nhiều quá, Thẩm Thư Dao trở mình mãi không ngủ được, quay đầu nhìn người bên cạnh, hơi thở đều đặn, đã lâu không động đậy, chắc là ngủ rồi.
Nàng xoa bụng một hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn không buồn ngủ, nàng nghĩ đến chuyện khác.
"Tạ Dật, Tạ Dật."
Họ đã lâu không thân mật, nàng có chút nhớ.
Thẩm Thư Dao gan lớn, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng lên cơ bụng rắn chắc của chàng, ý tứ rõ ràng.
Bị quấy rầy như vậy, Tạ Dật đã tỉnh từ lâu. Chàng nắm lấy tay nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngủ đi."
Tại sao phải ngủ? Nàng chỉ muốn...
Thẩm Thư Dao không chịu, làm nũng đá chân, nhất định phải...
"Ngày khác."
Chỉ hai chữ này, khiến Thẩm Thư Dao khó chịu, Tạ Dật không cần nàng nữa, thật sự bị nữ nhân hậu viện câu hồn rồi, không cần nàng nữa. Rõ ràng mấy hôm trước còn lén lút đưa tay về phía nàng.
Nàng ngẩn người một lúc, mới rút tay về, tức giận quay người đi ngủ.
Người nam nhân thở dài, tay đặt lên bụng nhỏ, thầm than: Không phải chàng không muốn, mà là tối nay đói bụng không có sức.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Buổi trưa nóng nhất, nóng đến mức người ta thở không ra hơi, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cũng mang theo hơi nóng. Lá cây bị nắng thiêu rũ xuống, không có chút sức sống nào.
Tuệ Hoa ngẩng đầu nhìn lên, lá cây cuộn lại với nhau, dường như đã bị phơi khô nước, có thể tưởng tượng được trời nóng đến mức nào. Nhưng trời nóng như vậy, lại có người có thể ngồi bất động một canh giờ mà không đỏ mặt thở gấp.
Tuệ Hoa cúi đầu, nhìn Thẩm Thư Dao đã ngồi ngây người từ lâu, nhíu mày suy nghĩ, chủ tử làm sao vậy? Sáng nay thức dậy sắc mặt đã không tốt, tưởng là do không nghỉ ngơi tốt, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, rõ ràng là không buồn ngủ.
Nàng thử tiến lại gần một chút, thấy nàng nhìn chằm chằm vào một chỗ ngẩn người, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Thiếu phu nhân, người có mệt không? Vào trong ngủ một lát đi."
Thẩm Thư Dao nằm úp sấp trên bàn đá, cằm hơi đỏ, lớp áo mỏng manh dán chặt vào lưng, xương bướm nổi rõ. Vì nóng bức, trên má lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính vào bên mặt, nàng hoàn toàn không hay biết, vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ ngẩn người.
Nghe thấy Tuệ Hoa lên tiếng, mí mắt chớp chớp, không nhúc nhích.
"Không ngủ được."
Làm sao ngủ được, nghĩ đến chuyện tối qua là thấy phiền lòng. Tạ Dật thay đổi rồi, đối với nàng không lạnh không nóng, cũng không muốn chạm vào nàng, cứ thế này, chắc chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ ngủ riêng.
Phu thê một khi ngủ riêng, chính là bắt đầu lãnh đạm, tuy rằng tình cảm giữa bọn họ cũng không sâu đậm lắm. Nhưng so với những cặp phu thê khác, Thẩm Thư Dao ít nhất hài lòng với tình cảm giữa nàng và Tạ Dật.
Nếu bọn họ ngủ riêng, Tạ Dật nhất định sẽ nạp thiếp, nói không chừng sẽ nhân cơ hội nạp Hiểu Hiểu làm thiếp, đến lúc đó, nàng làm gì cũng đã muộn.