Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-03-30 19:14:34
Lượt xem: 330

Nàng mang thai hơn một tháng, người bị ốm nghén lại là Tạ Dật, nói thế nào cũng không thông được? Nhưng ngự y nói, trường hợp của bọn họ hiếm thấy trên đời, nhưng không phải là không có, cho nên, nàng cũng ngớ người ra.

"Nếu không thì chuyện này phải giải thích thế nào thế?"

Nàng nghĩ nghĩ, cũng đúng, ngự y nói, chờ thai nhi ổn định, qua một thời gian sẽ khỏi, không cần uống thuốc. Chỉ là vất vả cho Tạ Dật rồi, cả ngày ăn không ngon, gầy đi một chút.

Thẩm Thư Dao cầm điểm tâm cắn một miếng, nhìn Tạ Dật nằm trên giường, ngón tay day day thái dương, sắc mặt tái nhợt, có vẻ ốm yếu.

Nàng nuốt điểm tâm xuống, buột miệng nói: "Tạ Dật, bộ dạng này của chàng, giống như đang ở cữ trước thời hạn vậy."

"Im miệng."

Chàng nổi giận, không muốn ở cữ.

"Ha ha ha."

Phó Ứng Thừa hai ngày liên tiếp lên triều không thấy Tạ Dật, nghe nói bị bệnh? Bệnh gì vậy?

Ngày thường thấy thân thể Tạ Dật rất tốt, bản thân mình giữa mùa đông giá rét bị cảm lạnh, cũng không thấy Tạ Dật ho một tiếng. Trong ký ức của Phó Ứng Thừa, thân thể của Tạ Dật tốt như sắt thép, sao lại bị bệnh được?

Haizz, hai ngày không gặp Tạ Dật, mình có chút không quen, nhớ hắn quá. Phó Ứng Thừa đi trên đường trong cung, chống nạnh, đi thong thả, bên cạnh không có người quen, thật sự mất mát.

Hắn nhìn trước ngó sau, thấy đồng liêu tụ tập thành từng nhóm ba người năm người, vừa đi vừa nói vừa cười, không khỏi tò mò. Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, vừa rồi ở trên điện từng người từng người đều ủ rũ cúi đầu.

Phó Ứng Thừa bước nhanh tới, tay tự nhiên khoác lên vai một vị đồng liêu, giọng điệu thân mật, nói: "Các vị đại nhân đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Nói cho ta nghe với, để ta cũng vui vẻ một chút."

Mấy vị đại nhân nhìn nhau, cười gian xảo, "Phó đại nhân không biết sao? Trong ngoài cung đều truyền nhau cả rồi."

Phó Ứng Thừa càng thêm tò mò, "Chuyện gì vậy? Thần thần bí bí."

Đại nhân một: "Nói ra Phó đại nhân không tin, nhưng chuyện này là do Thái y viện đích thân truyền ra, không thể sai được."

Tiếp đó một vị đại nhân khác lên tiếng: "Đúng vậy, ta có giao tình với Vương thái y của Thái y viện, nghe hắn nói."

Phó Ứng Thừa nghe bọn họ nói tới nói lui, nhưng lại không nói rõ chuyện gì, có chút sốt ruột, bảo bọn họ nói nhanh lên, mấy vị đại nhân này mới nén cười, nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nghe xong, Phó Ứng Thừa nhảy dựng lên, "Cái gì? Chuyện này quá hoang đường, có phải nhầm lẫn rồi không? Có bệnh này sao?"

Mấy vị đại nhân cười to, không kiềm chế được cảm xúc, nói: "Sao có thể sai được? Bây giờ ai mà không biết, Tạ phu nhân mang thai, Tạ đại nhân ốm nghén, hiện tại đang ở nhà tĩnh dưỡng, theo tình hình mang thai của nữ tử mà nói, e là phải mất một tháng mới khỏi."

Phó Ứng Thừa kinh ngạc há hốc mồm, tiếp đó liền thấy mấy vị đại nhân cười ha hả, xem chuyện của Tạ Dật như chuyện cười sau bữa ăn, tâm trạng không tốt thì lấy ra nói một chút, tâm trạng lập tức tốt lên.

"Ha ha ha, Tạ đại nhân ngày thường già đời như vậy, không ngờ lại có ngày hôm nay."

"Không phải sao, cuối cùng cũng tìm được cơ hội châm chọc hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-117.html.]

"Ha ha ha, ta rất mong chờ biểu hiện của Tạ đại nhân khi lên triều."

Phó Ứng Thừa lẩm bẩm một câu: "Hôm nào phải đến thăm hắn mới được."

Mấy người cười càng vui vẻ hơn, còn vui hơn cả nhà mình có chuyện vui. Chuyện này có lẽ là chủ đề bàn tán lớn nhất sau bữa ăn của toàn bộ kinh thành.

Lúc này Tạ Dật quả thực đang ở nhà tĩnh dưỡng, hơn nữa vừa mới nôn một trận, miệng đắng ngắt, dạ dày càng khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên, liền dựa vào giường nghỉ ngơi.

Nhắm mắt lại, n.g.ự.c phập phồng, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt rất bực bội.

Thẩm Thư Dao cho những người khác lui ra, dịu dàng an ủi chàng: "Không sao, qua một thời gian sẽ khỏi thôi, hơn nữa ta sẽ không nói với người khác nguyên nhân đâu, người nhà cũng không nói."

Tạ Dật vẫn không mở mắt, nghe vậy cười khẩy, nói: "Nàng không nói cũng sẽ có người nói, e là bây giờ bọn họ đang cười nhạo ta."

Không ngờ chàng, Tạ Dật, vậy mà có một ngày trở thành trò cười. Thôi thì thôi vậy, cười thì cười đi, chàng không có cách nào thay đổi, hơn nữa, không trải qua chuyện này, cũng không biết, nữ tử mang thai lại vất vả như vậy.

Tạ Dật thở dài, mở mắt nhìn nàng, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, nàng thì được nuôi dưỡng tốt, da dẻ mịn màng như có thể véo ra nước, hơi đầy đặn một chút, càng thêm quyến rũ. Khẩu vị cũng tốt, sáng sớm thức dậy miệng đã không ngừng ăn, ăn được ngủ được.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tốt lắm, nàng thoải mái là được rồi.

"Nếu phụ mẫu hỏi, cứ nói thẳng ra là được, không có gì phải giấu diếm. Nàng không nói, bọn họ nghe được ở bên ngoài càng không tốt."

"Người ngoài sao biết được?" Thẩm Thư Dao giữ bí mật rất tốt, Lan Viên sẽ không có người nói lung tung đâu.

Tạ Dật xoa đầu nàng, cười nói: "Đồ ngốc, nàng nghĩ đơn giản quá."

Thẩm Thư Dao trừng mắt nhìn chàng, cảm thấy mình không ngốc. Nhưng khi chàng xoa đầu nàng, bất lực nói đồ ngốc, lại dịu dàng như vậy, tức giận không được bao lâu, cơn giận liền tan biến.

Nàng đau lòng cho Tạ Dật, một đại nam nhân, vậy mà lại chịu khổ thay nàng. Còn nàng, mang thai đến bây giờ không có chút khó chịu nào, rất thoải mái.

Thẩm Thư Dao đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên trán chàng, hỏi: "Chàng muốn ăn gì? Ta đi dặn dò phòng bếp."

Tạ Dật nghĩ một lúc, rồi nuốt nước miếng xuống, nói: "Đột nhiên muốn ăn cay."

"Cay sao?"

Kinh ngạc trợn to mắt, Tạ Dật là người không thể ăn cay nhất, không ngờ nàng mang thai rồi, sở thích của Tạ Dật cũng thay đổi.

Thẩm Thư Dao không chắc chắn lắm hỏi: "Chàng chắc chắn muốn ăn cay sao? Giống như món Tứ Xuyên ta ăn trước đây sao?"

"Ừ."

Người nam nhân ừ một tiếng liền nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Thư Dao thấy chàng chắc chắn như vậy, ồ lên một tiếng, liền đi đến phòng bếp.

Loading...