Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-03-30 19:14:26
Lượt xem: 332

Môi nàng hé mở, kinh ngạc nhìn chàng. Thì ra chàng không say, cố ý trêu nàng.

Thẩm Thư Dao tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m chàng, "Chàng đâu phải tân lang, không được đưa ra yêu cầu."

Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mũi nàng, người nam nhân vừa cười vừa nắm lấy tay nàng, "Ta đi lấy cho nàng."

Nhìn chàng đi về phía tủ y phục, Thẩm Thư Dao vội vàng nhảy dựng lên, chàng thật sự muốn làm à?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chỉ thấy những ngón tay thon dài của người nam nhân lướt qua những chiếc yếm đủ màu sắc, cuối cùng dừng lại ở chiếc màu đỏ.

Nàng muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, Tạ Dật cầm lấy lớp vải mỏng manh đi về phía nàng. Ánh mắt chàng hơi tối lại, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Đúng vậy, ăn nàng.

Đêm đó, Thẩm Thư Dao không thoát khỏi ma trảo của chàng, yếm là chàng thay, cũng là chàng cởi ra. Làn da mịn màng như ngọc, khoác lên chiếc yếm mỏng manh, nửa che nửa hở, quyến rũ vô cùng, càng thêm mê hoặc.

Tạ Dật điên rồi, nàng cũng điên rồi.

Tháng bảy mùa hè, không khí nóng như thiêu đốt, tiếng ve sầu râm ran, ồn ào đến mức lòng người bồn chồn, không thể yên giấc.

Vì thời tiết, gần đây Thẩm Thư Dao hay cáu kỉnh, động một chút là muốn nổi giận, mấy lần lạnh nhạt với Tạ Dật, sau đó nghĩ lại, thấy mình hơi quá đáng, cũng trách bản thân không đủ kiềm chế, vậy mà lại vì thời tiết mà tức giận.

Vì vậy, Tạ Dật đặc biệt dặn dò nhà bếp, mỗi ngày đều đưa canh giải nhiệt đến, để tránh ban đêm nàng véo eo chàng than trời nóng.

Tuy thời tiết oi bức, nhưng Thẩm Thư Dao lại ăn ngon miệng, gần đây ăn nhiều hơn ngày thường, người cũng béo lên một chút, mặt cũng tròn trịa hơn. Tạ Dật cười nói nàng dễ nuôi, hơi mập một chút càng đáng yêu, ôm rất thoải mái.

Thẩm Thư Dao vì thế mà lườm chàng, cả ngày không thèm nói chuyện với chàng, véo véo thịt trên người, lại nhìn đồ ăn ngon lành, thôi, không ăn nữa. Chưa được một hai canh giờ, bụng đã đói cồn cào, lại bảo Tuệ Hoa mang cơm canh lúc nãy lên.

Ăn một bữa no nê, bụng mới thoải mái, trong lòng cũng dễ chịu.

Vừa ăn xong đã buồn ngủ, phải nói thói quen ngủ trưa vẫn luôn có, vào mùa hè càng rõ ràng hơn, đến giờ là buồn ngủ, không ngủ thì không có tinh thần, chỉ là tiếng ve sầu bên ngoài quá ồn ào, ồn đến đau đầu.

Thế là Tri Vi dẫn theo mấy tiểu tư đi bắt ve sầu, định bắt hết ve sầu ở sân trước và sân sau, để phu nhân có thể ngủ một giấc ngon lành.

Chưa đợi bắt hết ve sầu, Thẩm Thư Dao đã ngủ thiếp đi. Tiếng ve sầu ngoài cửa càng lúc càng nhỏ, cho đến khi bên tai hoàn toàn yên tĩnh.

Ngủ một giấc một canh giờ, tỉnh dậy bên ngoài sân rất yên tĩnh, lòng cũng theo đó mà tĩnh lặng. Đi giày xuống giường, khát nước đến mức cổ họng khô khốc, vội vàng uống nước, rồi mở cửa gọi người.

Hỏi Tạ Dật đã về chưa, bọn họ đồng loạt lắc đầu, nói chưa về. Nàng ồ một tiếng, đang định bảo bọn họ xuống làm việc, lúc này, Tri Vi bước tới, ấp úng.

Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, hỏi: "Muốn nói gì sao?"

Tri Vi gật đầu, đợi những người khác ra ngoài rồi mới ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Vừa rồi đi ra sân sau, nghe Hiểu Hiểu nói..."

Vẻ mặt nghi hoặc trên khuôn mặt nàng theo lời nói của Tri Vi mà dần thay đổi, cuối cùng lộ ra vẻ đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-113.html.]

Chiều tối, Tạ Dật đạp ánh hoàng hôn trở về, người nóng bừng, cái nóng oi bức khiến gò má ửng đỏ, đuôi mắt hẹp dài cũng nhuốm một màu đỏ, thêm vài phần yêu mị.

Thẩm Thư Dao thấy người vào cửa, lập tức đứng dậy, đôi mắt sáng long lanh chan chứa tình ý, thần sắc in sâu trong đáy mắt.

Tạ Dật sững người, lần đầu tiên thấy nàng không hề che giấu tình ý, nhất thời không kịp phản ứng.

"Về rồi à, chàng mệt không?"

Người nam nhân hoàn hồn, ánh mắt dịu dàng, có chút không quen với lời hỏi han ân cần đã lâu không gặp. Tuy nhiên vẫn mỉm cười đáp: "Hơi mệt một chút."

Nói xong nhìn nàng, như đang nói, vi phu mệt rồi, phu nhân cho chút khen thưởng đi.

Thẩm Thư Dao không để chàng thất vọng, ân cần cởi thắt lưng cho chàng, giọng nói dịu dàng: "Vậy ta thay y phục cho chàng, chàng đừng động đậy."

Ngoan ngoãn như vậy sao?

Tạ Dật nhướng mày, "Tắm rửa trước, rồi hãy thay."

Thẩm Thư Dao mở miệng, đúng vậy, bên ngoài nóng như vậy, chắc chắn là ra mồ hôi rồi. Tạ Dật rất thích sạch sẽ, đều tắm rửa trước rồi mới thay y phục, sao mình lại quên mất.

Nàng xoay người ra ngoài, dặn dò người mang nước đến, nói xong, quay đầu lại thấy Tạ Dật đang mở miệng, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng gọi với theo người vừa đi: "Phải là nước ấm."

Tạ Dật thân thể tốt, mùa hè tắm chưa bao giờ dùng nước nóng, hoặc là nước ấm, hoặc là nước lạnh. Lúc này chiều tối, nhiệt độ vẫn cao, gió nóng từng trận, oi bức không giảm, Tạ Dật chắc chắn là dùng nước ấm.

Người nam nhân đứng trong phòng cười, một lát sau thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: "Hôm nay nhiệt tình như vậy, có chuyện gì muốn nhờ ta sao?"

"Không có việc gì thì không thể tốt với chàng sao?"

Nàng bĩu môi không vui, ngay sau đó mỉm cười rạng rỡ, khoác tay chàng nói: "Tối nay muốn ăn gì? Ta làm cho."

Hạ nhân bưng thùng nước vào, ra ra vào vào, Tạ Dật đợi người đi rồi mới nói: "Nàng làm?"

Nhớ lại những chuyện trước kia, Tạ Dật không tin nàng có thể tự mình xuống bếp, nuốt nước bọt, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Thư Dao liếc chàng một cái, lập tức biết chàng đang nghĩ gì, nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình từng làm, nàng hơi chột dạ.

Tránh mắt nói: "Ta nói xuống bếp, thì nhất định sẽ xuống bếp, chàng cứ chờ xem."

Nàng hờn dỗi xoay người đi ngay, vừa quay người, cánh tay đã bị chàng nắm lấy, Tạ Dật cười nói: "Tắm rửa trước đã."

Nàng đã đồng ý rồi, không thể nuốt lời.

Thẩm Thư Dao nhìn cửa phòng đóng chặt, cũng không biết nước khi nào được đưa đến.

"Được rồi."

Loading...