Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:19
Lượt xem: 390

Thu hồi lời an ủi, Tạ Dật ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến mức nàng không được tự nhiên, liền dịch sang bên cạnh một chút.

Nam nhân duỗi chân dài ra, kéo ghế về, phát ra tiếng kẹt chói tai, động tác lớn khiến người ta xấu hổ.

"Ngồi gần một chút." Khuôn mặt lạnh lùng nói lời dịu dàng, Thẩm Thư Dao không chịu nổi, n.g.ự.c đập thình thịch, hồi lâu mới bình tĩnh lại.

"Sau này đừng đến bãi săn một mình nữa."

"Ta không đi một mình, đi cùng Thục Di và Văn Vũ." Nói đến đây, từ lúc nàng tỉnh lại vẫn chưa gặp người khác.

"Thẩm Văn Vũ đâu? Thục Di về rồi sao?"

"Về rồi."

Đại phu nói nàng không sao, mấy người liền trở về.

Nàng ồ một tiếng, cũng cảm thấy chuyện hôm nay không trách được ai, chỉ là nàng xui xẻo thôi. Thôi vậy, người không sao, vẫn có thể ăn uống, chuyện hôm nay coi như qua rồi.

Cơm nước đã dọn xong, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nàng chưa ăn trưa, lại ngủ một buổi chiều, lúc này đói đến sắp không còn sức lực, nhìn thấy đồ ăn liền nuốt nước miếng.

Thẩm Thư Dao nhìn quanh, phát hiện toàn là món cay, chỉ có một đĩa rau xanh là thanh đạm một chút. Nàng nhìn chằm chằm, nói: "Nhiều món cay như vậy, chàng không phải là không ăn cay được sao? Nhà bếp cũng không làm chút món thanh đạm."

Đôi đũa đang gắp cá dừng lại, nhanh chóng đặt con cá vào bát của nàng. Tạ Dật nhìn nàng sâu xa, sau đó khẽ cười, bảo nàng mau ăn, nguội rồi sẽ không ngon.

"Cá này thật tươi, ngày mai làm canh cá đi."

Thanh đạm một chút, Tạ Dật cũng có thể ăn.

"Được."

Tạ Dật ăn một ít rau xanh, còn những món khác, không động đũa.

Sau khi nàng mất trí nhớ, món ăn trong bếp chủ yếu là cay, tuy chàng không ăn cay, nhưng cũng chưa từng nhắc đến trước mặt nàng, thường là chọn món không cay để ăn, vậy thì bây giờ nàng biết bằng cách nào?

Ngủ một buổi chiều, buổi tối không hề buồn ngủ, nhưng đối mặt với Tạ Dật lại không biết nói gì, liền chọn cách giả vờ ngủ.

Cơ thể cường tráng của nam nhân ôm nàng từ phía sau, nóng bỏng như lửa, cánh tay siết chặt phía trước khiến nàng không thể động đậy. Gân xanh nổi lên trên cổ tay trông rất gợi cảm, nàng cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng.

"Tạ Dật, chàng đè lên ta rồi."

"Ta biết." Giọng nói khàn khàn, ngữ khí khi mở miệng lại rất bình tĩnh, "Cho nên nàng đừng động đậy."

Nàng thở dài, hôm nay không có tâm trạng hưởng thụ sắc đẹp. Lúc này liền tìm cớ rời đi.

"Ta uống nhiều nước quá."

Ngay sau đó, Tạ Dật buông ra, nàng nhanh chóng xuống giường, xỏ dép chạy vụt đi. Vừa quay đầu lại, liền thấy chàng đi theo phía sau, "Chàng theo ta làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-109.html.]

"Không phải nói đi tiểu đêm cần người đi cùng sao?"

Nàng đã từng nói câu này, suýt nữa thì quên mất.

"Ồ, vậy thì chờ ở đây."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nằm lại trên giường, Thẩm Thư Dao vẫn không buồn ngủ, mở to mắt nhìn màn đêm đen kịt, tai hơi nghiêng sang, luôn chú ý đến động tĩnh phía sau.

Tạ Dật chắc đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn, hồi lâu không động đậy, hẳn là đã ngủ. Nàng hơi nghiêng đầu, cơ thể nhỏ nhắn động đậy, người phía sau vẫn không có phản ứng, nàng khẽ kêu lên, lặng lẽ xoay người, đối mặt với chàng.

Lông mi dài, sống mũi cao, môi mỏng mà mọng, nhìn thế nào cũng là tướng mạo khiến người ta động lòng, nếu như trên mặt nở nụ cười dịu dàng, không biết sẽ làm say đắm bao nhiêu tiểu thư khuê các.

Nàng khẽ thở dài, haiz, cũng làm say đắm nàng rồi.

Tay không tự chủ được đưa ra, chạm vào đường nét khuôn mặt nam tính của chàng, từ trán đến môi mỏng, vuốt ve xuống dưới, vừa chạm vào vừa tán thưởng, dáng người của Tạ Dật thật sự rất tốt, vóc dáng thật mạnh mẽ, là một người nam nhân trưởng thành quyến rũ.

Nếu như biết nàng đã khôi phục trí nhớ, Tạ Dật sẽ có phản ứng như thế nào? Nàng nghĩ một chút, lại không dám nghĩ sâu, vì vậy chìm vào dòng suy nghĩ phức tạp, tay tự làm gì cũng không biết.

"Không ngủ được sao?"

Trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nam, làm nàng giật mình, hồi thần lại mới biết là Tạ Dật đang nói chuyện, thì ra chàng vẫn chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt giả vờ ngủ thôi.

"Ban ngày ngủ nhiều quá."

Nàng giải thích một câu, giọng nói hơi thấp, có vẻ thiếu tự tin. Ánh sáng rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét, không nhìn thấy đáy mắt của nam nhân, điều này khiến nàng can đảm hơn không ít.

Lại hỏi: "Chàng chưa ngủ sao?"

"Ban ngày ngã có đau ở đâu không?"

Đáp không đúng câu hỏi, Tạ Dật khi không muốn trả lời đều như vậy, nàng đã biết từ lâu rồi. Thẩm Thư Dao cũng không để ý, trả lời: "Lúc về thì hơi đau, bây giờ thì không đau nữa."

Chàng ừ một tiếng, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm hơn so với lúc nãy, "Trên người không đau nữa, tay liền bắt đầu sờ mó lung tung."

Thẩm Thư Dao a một tiếng, không hiểu ý chàng, sau đó mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, mới biết chàng đang nói đến chuyện gì. Nàng vội vàng buông tay ra, mặt nóng bừng.

"Ồ ồ, vô tình chạm vào thôi, chàng đừng nghĩ nhiều."

Đỉnh chóp màu hồng tiết ra chất lỏng trong suốt, làm ướt ngón tay nàng, Thẩm Thư Dao cầm lên nhìn, sau đó lau vào quần hắn. Có chút ý tứ ghét bỏ.

Tạ Dật hít sâu một hơi, cơ bắp cứng đờ, căng thẳng, cố gắng kiềm chế.

"Đừng tìm cớ, ta hiểu." Tay Tạ Dật vòng ra sau lưng nàng, ôm lấy người nữ tử nhỏ nhắn, hít một hơi thật sâu, làm dịu đi sự bồn chồn trong cơ thể.

"Nàng mà động đậy nữa là ta không nhịn được đâu."

Một câu nói khiến nàng không dám động đậy, ngay cả giọng nói cũng nhỏ hơn.

"Ta thật sự không cố ý." Nàng vội vàng giải thích.

Tiếc là Tạ Dật không nghe, khăng khăng giữ vững những gì mình đã thấy, "Chờ nàng khỏe lại, muốn nắm thế nào thì nắm, tùy nàng."

Nàng cứng họng, bởi vì giải thích thế nào Tạ Dật cũng không tin, nên im lặng. Hơn nữa nàng cũng không muốn nắm, tay nắm không hết được, lại còn mỏi.

Loading...