Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:13
Lượt xem: 334
Thẩm Thư Dao bĩu môi cười, hỏi nàng ấy: "Định bồi bổ gì cho ta đây?"
Trần Thục Nghi thấy không có ai, ghé vào tai nàng nói: "Chúng ta cưỡi ngựa xong thì đi săn, Tần Dương đã mang theo vài cao thủ rồi."
"Được được, chủ ý này hay, ta đi."
Từ khi xuất giá nàng chưa từng đi săn, Tạ Dật cũng không thích, chàng chỉ thích thơ ca từ phú, sẽ không bao giờ đi săn cùng nàng. Bây giờ nghe Trần Thục Nghi nói, nàng liền thấy ngứa ngáy trong lòng, nóng lòng muốn đi.
Lúc này Thẩm Thư Dao mới phản ứng lại, Thẩm Văn Vũ tại sao lại đi theo nàng, thì ra hắn đã biết trước là sẽ đi săn, cho nên mới đi theo.
"Đến lúc đó săn được một con hươu, ngươi mang về bồi bổ cho Tạ đại nhân."
"Trần Thục Nghi, ngươi học hư rồi."
Hai người thì thầm to nhỏ, tư thế thân mật, Tần Dương ở bên kia đợi một lúc, thấy hai người vẫn chưa nói chuyện xong, liền dắt ngựa đi tới.
Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, cười nói: "Tần tiểu tướng quân, thất lễ thất lễ."
Hồi nhỏ bọn họ đã gặp nhau vài lần, lớn lên thì không gặp nữa, nghe nói Tần Dương bị phụ thân ném vào quân doanh. Lúc này Tần Dương cao lớn đứng trước mặt mình, có chút không nhận ra.
"Tạ phu nhân, lâu rồi không gặp, ta còn nhớ hồi nhỏ người đã ném bùn lên mặt ta."
Thẩm Thư Dao sững sờ, nhớ ra rồi, hồi nhỏ Tần Dương quá thô lỗ, nàng nhìn không quen, liền muốn dạy dỗ một chút, không ngờ chuyện nhỏ này mà y vẫn còn nhớ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng hơi mất tự nhiên, "Khi nào vậy? Ta không nhớ."
Trần Thục Nghi biết tính nàng, che miệng cười thầm, Tần Dương thấy hai người cười, cũng cười theo.
Cách đó không xa, Thẩm Văn Vũ cưỡi ngựa đến, ngồi trên lưng ngựa nhìn bọn họ cười, vẻ mặt khó hiểu.
"Mọi người cười cái gì vậy?"
Ba người nhìn hắn, cười cười không nói.
Thẩm Thư Dao quay đầu lại, nói với Trần Thục Nghi: "Hai người đi trước đi, ta đến chuồng ngựa."
"Được, bọn ta đến đó đợi ngươi."
Hai người cưỡi ngựa đi về phía trước, để lại hai tỷ đệ, ánh nắng chói chang, Thẩm Thư Dao nheo mắt, giơ tay lên che trên trán.
"Tỷ tỷ chăm sóc đệ nhiều năm như vậy, hôm nay chính là lúc đệ báo đáp."
"Tỷ chăm sóc đệ khi nào vậy?"
Thẩm Văn Vũ lập tức phản bác, nói xong nhớ đến một trăm lượng tỷ tỷ cho mấy hôm trước, lập tức không còn hơi sức. Môi mấp máy, nói ra hai chữ: "Được rồi."
Nàng nở nụ cười đắc ý, như đang nói: Coi như đệ biết điều.
"Tỷ đi chọn ngựa, đến đó đợi tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-106.html.]
Nói xong, liền đi về phía chuồng ngựa. Hôm nay trời đẹp, có không ít người đến bãi săn bắn, ánh mắt lướt qua một vòng, liền nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, gặp thì chào hỏi, không gặp thì thôi, nàng cũng không có nhiều thời gian dành cho những người không quen biết.
Lâu rồi không đến, con ngựa mà nàng thích không thấy đâu, bèn hỏi người chăn ngựa, hắn cúi đầu đáp: "Hôm nay người đông, tiểu nhân không biết, có lẽ đã bị cưỡi đi rồi."
Thẩm Thư Dao ồ một tiếng, phẩy tay bảo hắn đi làm việc, không trách hắn. Con ngựa đó không phải do nàng nuôi, bị người khác dắt đi cũng bình thường, chỉ là chọn một con trong số những con ngựa còn lại, phải mất chút công sức.
Đi loanh quanh trong chuồng ngựa mấy vòng, không chọn được con nào ưng ý, đột nhiên, một tiếng hí ngắn ngủi thu hút sự chú ý của nàng, nàng bỗng quay đầu lại, nhìn thấy trong chuồng ngựa bên cạnh còn một con ngựa màu nâu đỏ, dáng vẻ cường tráng, trông cũng được, là một con tuấn mã.
Thẩm Thư Dao không nghĩ nhiều, đi qua nhìn trái nhìn phải, sau đó cởi dây cương, dắt ra khỏi chuồng ngựa.
…
Bầu trời trong xanh, núi non xanh tươi, gió bên tai thổi vù vù, mang theo hương thơm ngọt ngào đặc trưng của mùa xuân, dễ chịu và khoan khoái.
Nàng cảm thấy rất vui vẻ, tự do mà đã lâu không có được, như một con chim ưng, bay lượn theo gió.
Chạy mấy vòng, trái tim kích động hơi bình tĩnh lại, đi về phía Thẩm Văn Vũ. Trần Thục Nghi và Tần Dương đứng cùng nhau, đang nói chuyện đi săn lát nữa, nàng nhảy xuống ngựa, đứng bên cạnh nghe.
Trần Thục Nghi không yên tâm về nàng, nói lát nữa sẽ chọn hai cao thủ bảo vệ nàng, nàng nghe xong lắc đầu, nói: "Không cần, Văn Vũ bảo vệ ta là được rồi."
Thẩm Văn Vũ miễn cưỡng đồng ý, thật ra tâm trí đã bay đi đâu rồi, bị tỷ tỷ véo eo, lập tức hoàn hồn, "Đúng vậy, ta đi theo tỷ tỷ, hai người cứ tự nhiên."
"Được, chơi một lát rồi hãy đi." Trần Thục Nghi không miễn cưỡng, cười nói vui vẻ với Tần Dương.
Nàng không tiện quấy rầy, liền cưỡi ngựa quanh bãi săn b.ắ.n thêm hai vòng nữa.
Gần trưa, một đoàn người rời khỏi bãi săn bắn, bắt đầu đi vào trong núi. Thời tiết tháng ba không lạnh cũng không nóng, đúng là mùa vạn vật hồi sinh. Thêm vào đó buổi trưa nắng đẹp, chắc chắn sẽ săn được không ít con mồi.
Trần Thục Nghi gọi nàng một tiếng, sau đó người liền biến mất, đi theo Tần Dương sang một bên khác, chỉ còn lại nàng và Thẩm Văn Vũ ở đứng xoay vòng vòng tại chỗ.
Thẩm Văn Vũ sốt ruột, hỏi nàng: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ có đi không? Không đi đệ đi đấy."
"Đi, đương nhiên là đi."
Nàng nhìn cung tên sau lưng Thẩm Văn Vũ, đưa tay về phía hắn, "Lại đây, đưa tên cho ta."
"Thôi đi, lỡ như tỷ bị thương, tỷ phu mà mắng đệ thì sao."
Nàng mất kiên nhẫn, "Nhanh lên nhanh lên, ta cẩn thận là được rồi, sẽ không trách đệ."
Hiếm khi ra ngoài chơi, Thẩm Văn Vũ cũng không muốn mất hứng, suy nghĩ một lúc, liền đưa cung tên sau lưng cho nàng. Hắn vốn định chơi cho đã, bây giờ thì hay rồi, lại thành vệ sĩ.
"Tỷ đừng chạy nhanh quá, ta sợ đuổi không kịp."
"Ta nào chạy nhanh bằng đệ."
Nàng bĩu môi, thầm nghĩ đệ đừng chạy nhanh là được rồi.
Hai tỷ đệ cưỡi ngựa thong thả, đi theo sau một đám người, bóng dáng một con vật cũng không nhìn thấy, đã bị người ta săn hết rồi.
Thẩm Thư Dao bực bội, quyết tâm phải mang chút gì đó về, nếu không thì uổng công đi một chuyến này.