Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:11
Lượt xem: 389
"Cái này sao?"
Là một chiếc váy màu đỏ hải đường, lộng lẫy quý phái, nàng mới mặc có hai lần, cảm thấy lòe loẹt phô trương nên cứ cất đi. Nàng cầm lên hỏi Tạ Dật: "Sao lại mặc cái này?"
Chàng nhướng mày, thần thái tự nhiên, "Hợp với nàng."
Thẩm Thư Dao da trắng, dáng người thướt tha, đứng giữa đám đông trắng đến chói mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Màu đỏ tuy rực rỡ, nhưng chắc là nàng mặc vào sẽ rất đẹp.
Nàng cười tủm tỉm cầm đi thay, định mặc thử một lần.
Người nam nhân cầm chén trà, ánh mắt thoáng thấy một màu đỏ, quay đầu nhìn, thân thể bỗng nhiên căng cứng, ánh mắt dừng lại.
Mặt như hoa đào, eo thon nhỏ nhắn, vô cùng động lòng người.
Tạ Dật nuốt nước bọt, thản nhiên đặt chén trà xuống, vẫy tay với nàng, "Trà pha xong rồi, lại đây uống đi."
Nàng cắn môi, ánh mắt long lanh, có chút thất vọng về lời chàng nói, cứ tưởng chàng sẽ khen mình chứ, vậy mà lại không, hừ.
Nâng váy lên, đi chầm chậm, thể hiện sự không vui trên mặt, Tạ Dật cứ như không nhìn thấy, thần sắc không đổi.
"Không uống, chàng tự uống đi."
Tạ Dật cười, ngửa đầu uống cạn một chén, ngay sau đó, trong vẻ mặt kinh ngạc của nàng, ôm nàng vào lòng. Nàng giật mình há miệng, theo bản năng nhìn ra cửa.
"Cửa chưa đóng."
"Không có ai."
Ai nói không có ai, vừa rồi Thẩm Văn Vũ không gõ cửa đã vào rồi.
Nàng vỗ vỗ ngực, nhịp tim trở lại bình thường, "Chân mềm, cho nên không được."
Tạ Dật bật cười thành tiếng, cố ý trêu chọc nàng, "Ta chưa nói gì, sao nàng biết ta muốn làm gì?"
Mặt nàng nóng bừng, trông nàng thật là có ý đồ xấu.
"Vậy thì tốt."
Kết quả nàng vừa dứt lời, người đã bay lên không, bước về phía giường.
"Mệt rồi, cùng ta nghỉ ngơi một chút."
"..."
…
Ở nhà mẹ đẻ hai ngày, Thẩm Thư Dao liền theo Tạ Dật trở về phủ.
Đi đi về về, nàng cũng đã thích nghi, thậm chí ở Lan Viên còn thoải mái hơn, bởi vì không có ai đến làm phiền nàng. Lúc đến thỉnh an Lâm thị, Lâm thị cũng nói, sau này không cần ngày nào cũng đến, mùng một và ngày rằm đến là được, nàng không đáp lời, mỉm cười nói muốn ngày nào cũng đến bầu bạn với bà.
Sau khi Tạ Dật trở về, nàng liền nói với Tạ Dật, Tạ Dật nhìn thấu tâm tư của nàng, chiều theo ý nàng nói: "Sau này cứ mùng một và ngày rằm đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-105.html.]
Cũng đỡ phải để nàng sáng nào cũng không dậy nổi, suốt ngày bĩu môi lầm bầm.
Thẩm Thư Dao đương nhiên vui mừng, ôm cổ chàng khen ngợi.
Lời khen trên miệng tuy làm Tạ Dật nghe rất vui vẻ, nhưng càng thích hơn, là lời khen trên giường.
Đầu tháng ba, Thẩm Thư Dao nhận lời mời của Trần Thục Nghi đến bãi săn b.ắ.n ở ngoại ô cưỡi ngựa, Tạ Dật bận việc ở nha môn không đến được, ngược lại Thẩm Văn Vũ lại đi theo, cứ như cái đuôi nhỏ, luôn bám lấy nàng.
Nàng tức giận mắng một trận, hắn mới chịu yên phận, bận rộn trước sau lấy lòng.
Lần trước gặp Trần Thục Nghi là mấy tháng trước, lần này gặp lại, cứ tưởng nàng ấy sẽ buồn vì chuyện hôn sự, không ngờ nhìn từ xa Trần Thục Nghi lại tươi cười rạng rỡ, mặt mày hồng hào, người cũng tròn trịa hơn.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ xa đã vẫy tay đáp lại.
Trần Thục Nghi chạy đến liền hỏi: "Tạ đại nhân sao không đến cùng thế?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Chàng ấy không rảnh."
Trần Thục Nghi cười gian xảo, nháy mắt nói: "Ồ, là ngươi không muốn chứ gì."
Nàng cũng cười theo, đúng vậy, cho dù Tạ Dật có rảnh nàng cũng không muốn chàng đi theo, nàng muốn thoải mái cưỡi ngựa, không muốn có người lải nhải bên tai.
Nàng hất cằm: "Hắn đâu?"
Trần Thục Nghi biết Thẩm Thư Dao nói hắn là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra vẻ e thẹn của thiếu nữ. Nghiêng đầu về phía nào đó hất cằm, nhỏ giọng nói: "Ở đằng kia."
Người mà nàng ấy nói đang giúp nàng ấy dắt ngựa.
Thẩm Thư Dao nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, đồng tử mở to, nhận ra người đó, "Tần tiểu tướng quân à."
Tần gia là gia đình võ tướng, hiện tại Tần lão tướng quân đang trấn giữ biên cương, có uy tín trong triều, là một mối lương duyên tốt. Chỉ là không biết Trần Thục Nghi nghĩ như thế nào?
Nàng nhìn Trần Thục Nghi, môi mấp máy, muốn nói lại thôi, không biết có nên hỏi hay không? Kết quả chưa kịp mở miệng, Trần Thục Nghi đã tự nói ra.
Nàng ấy khoác tay Thẩm Thư Dao, cảm khái nói: "Ta không thích võ phu, một lòng muốn gả cho một lang quân nho nhã lịch sự, tiếc là, có duyên mà không phận, cũng không miễn cưỡng nữa."
Nói đến đây, Trần Thục Nghi thở dài một tiếng, sau đó lại mỉm cười thoải mái, nhìn bóng lưng phía xa nói tiếp: "Tần tiểu tướng quân, người này nhìn thì thô kệch, nhưng lại rất tốt với ta, trước mặt ta rất cẩn thận, thú vị lắm."
"Ta nói muốn dẫn chàng ấy đến gặp ngươi, chàng ấy trước khi ra ngoài còn cố ý ăn mặc chỉnh tề, còn hỏi ta nên mặc gì."
Thẩm Thư Dao kinh ngạc há miệng, không thể tưởng tượng nổi Tần tiểu tướng quân không câu nệ tiểu tiết trong trí nhớ của nàng, vậy mà lại biết ăn mặc, vậy thì chắc chắn bọn họ sống rất hòa thuận.
Nàng hít sâu một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng, "Vậy thì tốt, ta đến đây trước còn lo ngươi không buông bỏ được, bây giờ thì tốt rồi, ta chờ uống rượu mừng của ngươi đây."
Hai người nhìn nhau lại bật cười, tay khoác tay đi về phía bên kia, Trần Thục Nghi nhớ ra nàng đã đi xa một chuyến, không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi và Tạ đại nhân đi xa, hại ta không có ai nói chuyện, kể ta nghe xem sao? Có chuyện gì mới mẻ không?"
Chuyện mới mẻ thật sự không có, nàng trúng độc, Tạ Dật bị thương, chuyện này có tính là mới mẻ không?
Nói với Trần Thục Nghi, nàng ấy cười ngặt nghẽo, sau đó nâng mặt nàng lên nhìn, "Ây da, bảo sao gầy đi, tối nay phải bồi bổ thật tốt cho ngươi mới được."
Lúc mới trúng độc quả thật có gầy đi một chút, bởi vì rất nhiều thứ không thể ăn, sau đó dọc đường được chăm sóc kỹ lưỡng, cũng đã béo lên rồi, sao ai cũng nói nàng gầy, là thấy nàng tròn trịa hơn, nên mới an ủi nàng sao?