Đường Tình Ái dẫn Nhạc Lãng  Hoa Khuyết Tộc để chữa trị, chờ đợi gần hai tháng  cũng  thấy tiếng  êm đềm gọi: “Tình Tình,  khỏe .”
 
“Phu quân!” Đường Tình Ái ôm cổ Nhạc Lãng, nét mặt mừng rỡ  pha chút cảm động, nàng còn  tươi vô cùng vui vẻ.
 
Phần Nhạc Lãng cũng cong môi : “Thê tử,  yêu nàng,  yêu…” Lời thủ thỉ ngọt ngào phát , nhẹ như hoa nhưng chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm mà đọng  lòng  khác, càng khiến trái tim Đường Tình Ái mềm nhũn, tâm lẫn trí   đ.ấ.m chìm  tình cảm giữa cả hai.
 
Nàng nhớ lúc ở Biên Cương  bảy tỏ vô   với , song chỉ nhận  nụ  trừ từ   mắt, cuối cùng bản  vẫn  từ bỏ mà đổi cách thức, âm thầm quan tâm, ngày qua ngày lặng lẽ dõi theo đối phương.
 
Rất lâu  tự hiểu rằng  phận hai  cùng  cảnh , họ chẳng  phép nảy sinh tỉnh cảm, nhưng nàng và  đều tự nhiên bảo vệ đối phương, dành cho  vị trí đặc biệt trong lòng.
 
Rốt cuộc bây giờ cũng tự do bày tỏ tấm chân tình,   kiêng kị điều gì nữa…
 
Đường Tình Ái bỗng buông tay xuống ôm bụng , Nhạc Lãng  động tác   khó hiểu, hồi  mới  nàng : “Thiếp hoài thai , phu quân sắp thăng chức  cha đấy!”
 
Nhạc Lãng mở to mắt, biểu cảm  lớn  ôm chặt Đường Tình Ái  lòng, giọng điệu vui sướng đáp: “Một nhà ba  sẽ nhanh chóng  thêm nhiều thật nhiều , náo nhiệt đầy tiếng .”
 
Đường Tình Ái  nghiêng đầu đùa giỡn bảo: “Ý  là   sinh thật nhiều con cái hả? Chẳng lẽ chảng  lo nuôi  nổi ư?”
 
Nhạc Lãng nhướng mày  xong, tự tin trả lời: “Nuôi  hết, chỉ cần thê tử chịu khó sinh thêm thôi.”
 
“Phu quân nghĩ thật dễ!” Đường Tình Ái    chẹp miệng lắc đầu, tỏ vẻ từ chối cơ mà đôi mắt nàng ngược  tràn ngập mong chờ, hiển nhiên hy vọng tương lai    con đàn cháu đống.
 
Ngày Xuân Tiết sắp diễn   mùa Đông lạnh giá, tiết trời chuyển biến đầy nắng ấm, những quầy buôn bán to nhỏ  phủ kín đường lớn tại thành Hà Sơn, từng cành hoa tươi đủ sắc nở rộ cùng đồ trang trí dịp lễ  bày biện bên , khiến   xung quanh đổ xô  qua và ngắm , dần dần trở thành tranh  mua lấy. Tất cả vô thức tạo nên  khí nhộn nhịp hơn thường lệ.
 
Nhạc Lãng cùng Đường Tình Ái cũng chen  đám đông vật lộn một hồi mới cầm  vài đồ vật, tuy chịu khó khăn mà họ vẫn  tươi.
 
Cả hai định sang chỗ khác tiếp tục mua thì tiếng gọi quen thuộc vang lên: “Thiếu chủ! Chuyện lớn xảy  !”
 
Họ dừng bước chân  đầu , đưa mắt  chủ nhân của thanh âm  thuộc, Đường Tình Ái nhận  ngay đây là  bên Nhạc gia.
 
Phần Nhạc Lãng khẽ híp mắt quan sát vẻ ngoài đối phương tàn tạ, y phục rách nát lộ cơ thể thương tích chằng chịt,  cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-41-diep-lam-cung-qua-dien-cuong.html.]
Người  mở miệng  thở gấp gáp xen kẽ tiếng đáp: “Diệp Lam Cung dẫn binh tấn công  Nhạc gia, Minh Chủ và các   đánh trả, nhưng kẻ địch  mạnh  đông…”
 
Câu cuối cùng   ngập ngừng  , mặt mày đối phương mếu máo mắt đỏ hoen, Nhạc Lãng linh cảm bất an hỏi tiếp: “Kết quả thế nào? Mau !”
 
“Mọi  thất thủ, Minh Chủ chết, Diệp Lam Cung biến Nhạc gia thành biển máu,  còn c.h.é.m đầu Minh Chủ treo  tường thành!” Người  ngậm ngùi  hết, dáng vẻ bất lực xen kẽ thống hận,  đó tồn tại sự xót xa khổ đau.
 
Nhạc Lãng từ kinh ngạc ngơ ngác,  ngỡ ngàng đánh rơi  thứ cầm  tay, Đường Tình Ái thì  bất ngờ ngã lùi về .
 
Nhạc Lãng đỡ lấy nàng,  điều chỉnh cảm xúc của   bình tĩnh bảo: “Ta  , ngươi theo  về trị thương, chúng  từ từ bàn bạc đối sách.”
 
…
 
Màn đêm buông xuống, khoảnh khắc tiếng pháo hoa tràn ngập một vùng và sáng rực rỡ giữa bầu trời đen, riêng Đường Tình Ái lặng yên trong căn phòng, nàng  cạnh cửa sổ mà đưa mắt  lên từng đốm lửa xuất phát từ pháo hoa.
 
Cảnh  nhưng Đường Tình Ái chẳng hề hứng thú, tâm trí nàng hiện giờ nghĩ về việc bản   hồi sáng.
 
Diệp Lam Cung g.i.ế.c cả nhà Nhạc Lãng, nhiễu loạn đến chốn Giang Hồ, khiến   kinh sợ  thôi.
 
Có c.h.ế.t nàng cũng chẳng ngờ nổii đối phương sẽ  con đường , tại vì Diệp Lam Cung là Quốc Sư  Triều Đình, Nhạc gia  gia chủ  Minh Chủ Võ Lâm, nếu chỉ vì chuyện tình cảm mà khơi mào lên như , chẳng khác nào  tuyên chiến cả giới Giang Hồ.
 
Thế sự yên bình  chiến tranh bỗng thành đao kiếm c.h.é.m giết, mang tới trận mưa m.á.u tanh tươi cho dân chúng.
 
Đây nào  lựa chọn  khi Diệp Lam Cung ở tình cảnh mưu đoạt quyền vị.
 
 giờ dù    đối phương cũng  hết cả, quan trọng nhất là điều  đang giày vò Nhạc Lãng.
 
Chàng   con  gây chuyện hại c.h.ế.t cha , hơn nữa  thể  mặt cùng chống đỡ Nhạc gia với  nhân.
 
Chừng đó đủ trở thành nỗi thống khổ dằn vặt  khác một đời.
 
Đường Tình Ái nghĩ tới đây liền rơi lệ,  tìm cách gì đó cứu vãn cục diện, song chẳng thể kiếm  hình thức vẹn trọn đôi đường nào.
(Mai  nha)