Đường Sinh Dư bỗng chen ngang hét lên: “Đường Tình Ái, đây là lựa chọn của ngươi ư? Gả cho Diệp Lam Cung chứ   ở bên Nhạc Lãng?”
 
Người mà Đường Tình Ái để tâm nhất là Nhạc Lãng, điều    và Dạ Vương Gia đều rõ ràng, hơn thế mấy tháng  còn  kể rằng đối phương vì cứu Nhạc Lãng nên suýt chết…
 
 chỉ qua vài tháng Đường Tình Ái  dựa dẫm  Diệp Lam Cung, ỷ  quyển lực chèn ép cả Đường Gia.
 
Đường Sinh Dư càng nghĩ càng tức giận, riêng Đường Tình Ái thở dài, từ tốn đáp trả: “Diệp Lam Cung trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị  nắm chắc phần thắng,   theo  thì  trưởng  thể cứu cả Đường Gia khỏi họa diệt tộc về  ?”
 
“Vẫn  đến hồi kết, nhất định Dạ Vương Gia sẽ thắng!” Đường Sinh Dư gào lên phản bác, đôi mắt đỏ đầy tơ máu.
 
Đường Hư Nhiên cũng tiếp lời: “Thế sự mơ hồ, dù tương lai   thì Đường Gia cũng  cần ngươi vướng bận!”
 
Dạ Vương Gia cùng Đường Sinh Dư  thắng trận trở về, chiến công to lớn   lòng dân chúng thì  là điểm hơn hẳn Thái Tử.
 
Phần Đường Gia  thêm Đường Hạc Quân nhiều năm cống hiến cho Triều Đình, đám  Quốc Sư  động đến còn  xem xét kĩ càng.
 
Nên Đường Hư Nhiên tin tưởng rằng kể cả thua cuộc, Đường Gia sẽ an  rút lui.
 
Đường Tình Ái  đôi   vẫn giữ vững niềm hy vọng, nàng  thành tiếng  vỗ tay, dáng vẻ vô cùng vui sướng bảo: “Khá khen cho sự đồng tâm của  , đúng là Đường Gia   cần  tốn sức bảo vệ, thế nhưng nếu một trong  các    ngứa mắt…”
 
Nàng  ngừng , điều chỉnh giọng xuống thấp  tiếp: “Ta sẵn sàng  sức phá hủy, khiến Đường Gia chẳng còn tương lai!”
 
“Nghiệt nữ!” Đường Hạc Quân thốt lên câu mắng chửi, tuy nhiên tất cả đều   thủ Đường Tình Ái thế nào, vì  chả ai dám động tay động chân nữa.
 
Bọn họ ai nấy im lặng mà chấp nhận kết quả.
 
Khi trời chuyển tối, Đường Tình Ái trở về nơi từng ở, nàng đang sắp xếp đồ đạc thì  tiếng bà lão hỏi: “Thánh Nữ định diệt cả Đường Gia thật ?”
 
“Bà bà cảm thấy  độc ác như thế ?” Đường Tình Ái hỏi ngược , xoay   bà lão  khó xử chẳng  trả lời như nào.
 
Nàng bật  xong nhẹ nhàng bảo: “Ta diệt Đường Gia  gì đây? Tương lai Đường Hư Nhiên  Hoàng Hậu mà, cùng lắm chỉ giúp Đường Gia sớm ngày nở mày nở mặt trở thành gia tộc tôn quý,    ngưỡng mộ.”
 
Đường Gia bên phe Dạ Vương Gia, Đường Sinh Dư là cánh tay đắc lực của , còn Đường Hư Nhiên và vị  trưởng   tình cảm sâu đậm,  nàng  để đối phương gả cho Thái Tử.
 
Viên ngọc quý của Đường Gia  thành hôn với Thái Tử, nước cờ  sẽ chẳng ai lường nổi.
 
Bà lão như hiểu  liền gật đầu, nét mặt  đổi trở nên thư giãn hơn.
 
Bà  cứ nghĩ   mặt trưởng thành vì trải qua khổ cực ở Biên Cương, nhưng nhiều năm sống trong nơi khắc nghiệt chỉ  cái c.h.ế.t , thì thiện tâm của Thánh Nữ  còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-37-chang-toi-roi.html.]
 
Tuy nhiên giờ bà tự thấy bản  lo điều vô nghĩa, khi mà Thánh Nữ  ác  chịu nhiều tủi nhục, nay chỉ đang trả  những tổn thương mấy kẻ  từng ban xuống.
 
…
 
Mười hôm .
 
Đường Tình Ái  trong phòng vẽ lên từng tấm bản đồ,  dựa  những thứ  để nghiên cứu mỗi một đoạn đường ở Kinh Thành, mục đích tìm hướng chạy trốn.
 
Lúc nàng đang suy ngẫm bỗng  tiếng mấy nô tỳ bên ngoài xin phép La Xương  phòng,  đó đám  mở cửa mang hỷ phục đến.
 
Đường Tình Ái liếc mắt xem bộ y phục đỏ chói  thêu hoa văn tinh xảo, nét mặt lạnh nhạt bảo: “Ta   thích uyên ương bay lượn mỗi con một chỗ,   thêu uyên ương quất quýt thế?”
 
Cả đám    đồng loạt quỳ xuống xin tha vì thất trách, song  nô tỳ  quỳ mà  yên, Đường Tình Ái thấy  lập tức  đổi thái độ, nhẹ giọng hơn: “Thôi   sẽ thử nó, các ngươi  đây, ngươi qua hầu hạ   y phục.” Nàng giơ tay chỉ  nô tỳ  yên .
 
Hai  cùng  qua  tấm bình phong đặt tại đằng xa, khi nô tỳ  bước đến gần thì Đường Tình Ái bất ngờ ôm lấy, nàng   gì chỉ siết chặt vòng tay, tự vùi   lòng đối phương.
 
Nô tỳ khẽ vỗ về, chờ Đường Tình Ái  định tinh thần buông , mới đưa ngón tay  chữ lên lòng bàn tay nàng: “Tình Tình, lát nữa chúng  cùng trốn khỏi đây nhé?”
 
Đường Tình Ái gượng , đôi mắt hoen đỏ  thật kĩ  đối diện, nàng từ từ vẽ lên tay đối phương: “Nhạc Lãng,   thể , bây giờ  chỉ mong  giúp  cứu bà bà, mang bà  về Hoa Khuyết Tộc.”
 
Ánh mắt Nhạc Lãng khó hiểu, nhanh chóng  : “Tại ? Ta  thể mang cả hai  rời khỏi đây một cách an !”
 
Thời khắc trông thấy Tình Tình vì  mà chịu trăm vết thương,   nghĩ rằng nếu sống sót trở  sẽ ở cạnh nàng mãi, nửa đời  chỉ  theo nàng.
 
Sau khi tỉnh   tin Quốc Sư giam lỏng ép buộc nàng thành ,   dành  nhiều thời gian để tính đường cứu .
 
Cuối cùng cũng gặp , tưởng tượng dẫn nàng và bà bà  xa nơi sóng gió…
 
Nhạc Lãng  nghĩ  đợi câu trả lời, Đường Tình Ái vẫn lắc đầu vẽ chữ: “Nhạc Lãng,  bảo vệ bà bà về Hoa Khuyết Tộc, các Trưởng Lão sẽ giúp  chữa lành thương tích.”
 
Nàng sờ lên khóe môi Nhạc Lãng, xong tiếp tục dặn dò: “Ta ở đây kết thúc tình cảm với Diệp Lam Cung  trở về tìm , hãy  lời   ?”
 
Nhạc Lãng cầm tay Đường Tình Ái,   trả lời mà dùng đôi mắt đầy sự lưu luyến ngắm  nàng,  rõ ràng là chẳng nỡ rời xa.
 
Khiến Đường Tình Ái thở dài, nàng kéo tay   đùa giỡn: “Nhạc Lãng,   mừng vì  tình nguyện lộ dáng  thật, đóng giả nữ nhân để cứu .”
 
Rất lâu về  nàng mới phát hiện nam nhân   lớn, ngược  chỉ hơn  nửa cái đầu, nhưng  ngại việc bản  sờ hữu vẻ ngoài khiêm tốn, nên luôn mang một đôi giày cao che giấu .
 
Ở bất kỳ trường hợp   cảnh nào  cũng giữ chặt đôi giày.