Quốc Sư Đường Tình Ái vì một nam nhân khác bày đủ loại cảm xúc, mà trong lòng bao nhiêu nỗi khó chịu, tuy nhiên cũng vẫn kìm nén gượng lên nụ : “Thứ A Tình yêu quý giúp nàng bảo vệ, chúng mãi mãi che chở cho như xưa.”
“Diệp Lam Cung, tâm sâu ai lường , lời của cũng chẳng ai dám tin.” Đường Tình Ái nhạt đáp trả đồng thời rút tay , dáng vẻ hiển nhiên chán ngấy khi nhắc về quá khứ.
Giữa bọn họ còn hai chữ mãi mãi, thời điểm đối phương hạ thuốc giam cầm chứng tỏ dạng tình yêu dành cho nàng là gì.
Cưỡng ép, cố chấp, tham lam, suy chỉ chiếm hữu đồ vật riêng, phần tình cảm trong câu bao nhiêu phần tính toán cho nàng dễ thở ?
Mặc dù mỗi lời mang theo nghĩa nặng ân sâu, song từng động tác đều ghì chặt , sức lực đấy khiến nàng cảm nhận nỗi đau da thịt.
Đã quá đủ.
Đường Tình Ái chuyển lưng , Quốc Sư thì im lặng dậy khỏi phòng.
…
Hai ngày , tin tức Dạ Vương Gia trở về truyền khắp Đồ Kinh, thậm chí đối phương cung diện kiến Hoàng Thượng, cũng thánh chỉ hạ xuống rằng chuẩn yến tiệc ăn mừng đại thắng.
Lúc Đường Tình Ái chuyện thì đang cùng Quốc Sư ngắm cảnh hoa lá tàn bay trong khí lạnh.
Bầu trời âm u làn gió hiu hắt thổi quanh bốn phía, Đường Tình Ái tại gốc cây Bạch Đào, ngẩng đầu từng cành cây mong manh xác xơ chẳng mọc nổi lá xanh nào, còn Quốc Sư đằng bước tới gần, dịu dàng mà khoác thêm áo choàng lên vai nàng.
“Hôm nay trời lạnh, nàng mặc ấm .” Quốc Sư nhắc nhở bỗng tiếng đám gia nhân vọng , tiếp đến nhiều xuất hiện thêm bóng dáng quen thuộc đến.
Dạ Vương Gia mang chiến giáp xông đây và gia nhân ngăn chặn, tuy nhiên đối phương vẫn bước chân qua .
Đường Tình Ái thấy động tĩnh đầu , thấy đằng nàng tươi gọi: “Vương Gia, cuối cùng ngài cũng về!”
“Ái phi, qua đây.” Dạ Vương Gia dang tay đón chờ Đường Tình Ái, nhưng đôi mắt luôn quan sát Quốc Sư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-29-da-vuong-gia-tro-ve.html.]
Phần Quốc Sư đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, bình tĩnh hành lễ: “Thần tham kiến Dạ Vương Gia, Vương Gia sẽ đến, thật thất lễ vì đón tiếp chậm trễ, mong ngài lượng thứ.”
Dạ Vương Gia khẽ thản nhiên đáp: “Không chính sự to tát, bổn vương đến đón ái phi hồi phủ, ngược khiến Quốc Sư nhọc lòng chiếu cố nàng lâu như .”
“Thần và Vương Phi là bạn cũ lâu ngày gặp , Vương Phi cũng hứa hẹn ở đây thêm vài ngày hàn huyên chuyện xưa.” Quốc Sư chậm rãi dối, vẫn một nét mặt cung kính mà ánh mất sâu xa đối chọi cái nóng rực từ kẻ đằng .
Dạ Vương Gia lập tức cong môi híp mắt, riêng Đường Tình Ái uyển chuyển xen ngang: “Ba chúng cũng lâu chuyện, mời Vương Gia cùng ở đây ?”
Từ xưa tới nay quan hệ giữa hai con như nước gặp lửa, do chính bọn họ quá rõ đối phương gì.
Dạ Vương Gia giống Thái Tử, nhiều năm yêu thích mỗi vị Quốc Sư còn chẳng hề che giấu, Diệp Lam Cung chịu ảnh hưởng bên Thái Tử, nên chán ghét đến khinh thường vị Vương Gia mặt, càng ghê tởm hơn khi hiểu kẻ thù tinh cảm đặc biệt dành cho .
Ngay bây giờ cảm giác Diệp Lam Cung chỉ đuổi Dạ Vương Gia thật nhanh, lẽ vì chuyện thư từ , cơ mà nàng chẳng thể bỏ qua cơ hội khó tìm như hiện tại.
Đường Tình Ái âm thầm toan tính, Dạ Vương Gia cùng Quốc Sư đồng thời ngơ vì đề nghị , cuối cùng mỗi mang nỗi niềm riêng im ắng chấp thuận.
Thời gian trôi qua, gia nhân từ từ đem đồ ăn bày biện đầy hậu viện, một bàn thức ăn rượu ngon nhanh hiện .
Cả ba xuống ghế, Đường Tình Ái cạnh Dạ Vương Gia, nàng kéo tay ôm mật như đôi phu thê xa cách gặp .
Đối phương còn liên tục gặp đồ ăn bát, bày dáng vẻ yêu thương : “Ái phi gầy , nên ăn nhiều chút.”
“Vương gia mới bồi bổ, ngài xem ngài còn chút da thịt nào.” Đường Tình Ái bảo gắp miếng cá đưa lên miệng Dạ Vương Gia.
Màn kịch phu thê ân ái đập thẳng mắt, khiến Quốc Sư đối diện nắm chặt tay, sắc mặt xanh trắng biến đổi nhanh chóng.
Rốt cuộc chẳng thể chịu nổi mà dậy kéo Đường Tình Ái sang đằng , cất tiếng: “Đừng giả vờ nữa, Dạ Vương Gia nhẫn tâm thê tử kẻ khác ức hiếp, giờ săn sóc gì?”
Dạ Vương Gia nhướng mày mở miệng hỏi ngược: “Quốc Sư lấy tư cách gì can thiệp chuyện giữa phu thê bọn ?”
Quốc Sư bỗng bật , dứt khoát : “Sau hôm nay Dạ Vương Gia chẳng còn quan hệ gì với A Tình , trời sắp tối, bữa ăn coi như xong , ngài hãy hồi phủ nghỉ ngơi .”