Đường Tình Ái  bộ  đường lớn, dáng điệu thư thái ngắm phong cảnh của Đồ Kinh, chờ khi bầu trời ngả màu về đêm nàng mới trở  phủ.
 
Tuy nhiên  bước đến đại sảnh  thấy cảnh tượng bà lão  trói   đất, đám gia nhân   vác gậy đánh lên  thể già nua .
 
Đường Tình Ái nheo mắt nhanh chóng xông tới, bọn họ  chuẩn  từ  nên khi trông thấy nàng lập tức đồng loạt cầm đao lên ngăn chặn.
 
Từng  giơ vũ khí đánh qua Đường Tình Ái vẫn bình tĩnh tránh né, tiếp đến dùng tay  hứng đòn, dù là lưỡi đao sắc bén  gậy to dài đều chẳng thắng nổi hai tay chắc khỏe .
 
Lúc  bàn tay Đường Tình Ái chịu thương tổn chảy đầy máu, song nàng cũng mặc kệ mà thản nhiên cướp một thanh đao  c.h.é.m đám  hầu.
 
Còn bà lão   đến xót xa kêu: “Tiểu thư,  kệ lão đây  thôi! Chứ đừng hy sinh thế … Không đáng.”
 
Đường Tình Ái  tiếng bà lão nghẹn ngào, nàng mở miệng hô: “Chúng dám động  bà bà,   để chúng trả đủ!”
 
Người đằng   nuôi nấng  thành niên, bà  dành cả nửa đời  để chăm sóc nàng ở Hoa Khuyết Tộc, luôn trao tin tưởng và thương yêu hết mực.
 
Nhớ khi còn trong tộc bản  nghịch ngợm, thiêu cháy nhiều nhà của tộc nhân   đem  xử phạt, bà bà  tin thì chạy sang bảo vệ nàng khỏi sự oán trách cùng xua đuổi từ  …
 
Kẻ liên tục chửi rủa, kẻ xả giận bằng cách ném đủ thứ đồ qua, bà bà chẳng chút do dự   che chắn.
 
Thời khắc  nàng cảm nhận bao nhiêu ấm áp tràn trong lòng, tự thề rằng sẽ tập luyện học hành thật  để bảo vệ bà bà.
 
Nay bởi vì bản  suy nghĩ  chu đáo, mới cho đám  Đường gia  cơ hội  xằng bậy, nàng nhất định lấy m.á.u của bọn họ!
 
Đường Tình Ái  nghĩ  c.h.é.m đứt cổ ba tên,  cúi  tránh né lưỡi đao sắc bén sắp xuyên  cổ  đồng thời nhặt thêm vũ khí, đúng lúc  Đường Hư Nhiên nắm chủy thủ xuất hiện.
 
Đối phương nhấc bà lão lên, bắt đầu hé môi uy hiếp: “Đường Tình Ái, buông đao xuống! Nếu   g.i.ế.c bà già!”
 
“Đường Hư Nhiên, một là g.i.ế.c bà bà nhanh lên, hai là thả bà  , chứ những kẻ đe dọa  chỉ  con đường sống dở c.h.ế.t dở.” Đường Tình Ái cao giọng  xong cầm chắc hai thanh đao,  lượt g.i.ế.c c.h.ế.t từng kẻ cản trở lối , dần tiến đến gần chỗ bà lão.
 
Đường Hư Nhiên lùi về  đôi lông mày cau chặt , nhưng vẫn mím môi quát: “Ngươi nghĩ  sợ chắc! Ta g.i.ế.c bà già  thì  đau khổ nhất là ngươi thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-21-duong-gia-nay-khong-xung-voi-ta.html.]
Đường Tình Ái , tiếng  vang xa bốn phía, điệu bộ của nàng dường như mới   câu chuyện hài, khi Đường Hư Nhiên còn khó hiểu thì bỗng lưỡi đao phi qua đây  ả vội tránh né.
 
Thanh đao cắm sâu  tường còn Đường Tình Ái  ném xong thu tay , lạnh nhạt đáp: “Tình thế hôm nay ngươi tính toán cặn kẽ để dồn  chết, cơ mà   thù tất báo, dù sống khổ sở cũng  thật khỏe mạnh  trả thù.”
 
Nàng khẽ ngừng lời, vung tay cắt lìa đầu kẻ cuối cùng chặn đường , nâng bước tới  mặt Đường Hư Nhiên  tiếp tục tuôn câu chữ dở dang: “Ta sẽ sống, từ từ g.i.ế.c c.h.ế.t mỗi  bên cạnh ngươi, cho ngươi nếm trải cảm giác mất  tình yêu thương, đau đớn như thế nào.”
 
“Đường Tình Ái,  nhân của  cũng là  nhà của ngươi, chẳng lẽ ngươi định g.i.ế.c cả phụ mẫu  !” Đường Hư Nhiên  dám tin thốt lên.
 
  ả  tự hiểu thấu, vì bà già trong tay  nuôi nấng Đường Tình Ái lớn lên, so sánh với Đường gia chỉ dành sự lạnh nhạt đương nhiên hơn hẳn.
 
Giống như lúc   bản    con ruột của phụ mẫu, mà ả  vẫn dành hết tình cảm  họ.
 
 nữ nhân đằng  lựa chọn quá vô tình!
 
Đường Tình Ái thờ ơ  Đường Hư Nhiên, nàng nhàm chán trả lời: “Bọn họ  xứng để  nhận ,  hôm nay  cũng chẳng mang  phận Đường Nhị Tiểu Thư nữa.”
 
Kể từ ngày trở về Đường gia thì nàng    bất cứ tình thương nào, nếu bọn họ đối xử với đứa con ruột  bằng thật,  kết quả sẽ khác…
 
Đáng tiếc lúc  khát khao tình , bọn họ nhẫn tâm buông lời cay đắng  về nàng  xí, quê mùa và ngu ngốc.
 
Còn  thấy sự thật rằng những kẻ mang danh phụ mẫu , mang nàng về chỉ vì chuyện Đường Hư Nhiên chẳng  con ruột  lộ .
 
Sợ  đời bàn tán Đường gia bỏ mặc con ruột lưu lạc bên ngoài, nên mới  bất đắc dĩ đón nàng.
 
Lúc hiểu  tất cả, trong lòng nguội lạnh cũng từ bỏ  , còn  việc  lời cùng ngoan ngoãn trong nhiều năm qua là đáp  ơn sinh thành.
 
Đường Tình Ái càng nghĩ càng cong môi  cợt, bà lão nhân cơ hội Đường Hư Nhiên phân tâm mà tự cắt đứt dây trói,  cướp chủy thủ đang kề cổ  .
 
“Tiểu thư, mau áp chế nàng !” Bà lão cao giọng nhắc nhở, Đường Tình Ái hành động lao tới giữ chặt Đường Hư Nhiên, khiến ả hốt hoảng kêu la.
 
Chờ bắt  , bà lão tức khắc cầm viẻn thuốc  ép Đường Hư Nhiên uống,  quên : “Đây là độc dược lão điều chế,   thuốc giải, ngoài hàng tháng uống thêm viên giải tạm thời.”
 
Đường Hư Nhiên tức giận hét: “Các ngươi bỉ ổi! Phụ  sẽ g.i.ế.c hết các ngươi!”